“Đồ tồi, sao lại cắn em” Hơn nữa lại còn cắn nụ hoa mềm mại của cô, anh quả nhiên là muốn ngược đãi cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô ra sức đấm vào tấm lưng dài rộng của anh.
Cố Dĩ Mặc cười sâu kín, sau đó ngậm lấy nụ hoa vừa bị cắn mà mút.
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng rên rỉ, cảm giác đau lập tức biến mất, nhường chỗ cho sự sảng khoái, khiến cô vừa buồn vừa tê.
“Em vốn là như vậy sao?” Giọng anh khàn khàn.
“Hả?” Cô bị nhiệt tình trêu trọc cho ý loạn tình mê, không hiểu anh có ý gì.
“Vốn là như vậy…” Ngón tay anh ác ý đâm vào hành lang mềm mại của cô “Tắm xong không mặc quần lót?”
Mặt Lãnh Như Tuyết đột nhiên ửng hồng, tức giận nhéo anh một cái “Không phải thế”
Vội vã đi tới khách sạn, cô không mang theo quần lót để thay.
“Là vì anh sao?”
Giọng anh trầm thấp khản khàn bên tai khiến tai cô cũng đỏ ửng.
Nhưng lúc đầu lưỡi chạm vào vòng tai bằng ngọc lạnh như băng thì ánh mắt anh đột nhiên tối sầm.
Cô không mặc đồ lót nhưng vẫn mang đồ trang sức của người khác tặng.
“A… đau! Ai cha, anh làm gì thế sao lại vứt khuyên tai của em đi? Đó là đồ Tề Tuấn mang từ Pháp về cho em!” Thật ra thì cá tính hoàn toàn ngược lại với tên, thỉnh thoảng có thể thấy Lãnh Như Tuyết thiếu đầu óc kêu lên.
Sắc mặt Cố Dĩ Mặc càng thêm khó coi “Lãnh Như Tuyết, không ai nói cho em biết, lúc ở cùng người đàn ông trước mặt em, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu-nhac-nhan/1525753/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.