"Anh thu hút vốn thế nào?" Lãnh Như Tuyết hỏi rõ.
Cố Dĩ Mặc dựa lưng vào ghế, tay nghịch bút máy "Em nghe được phong phanh gì à?"
"Anh đối phó với Lạc Thị thế nào em không quan tâm, dù sao đó là trách nhiệm của Tử An, nhưng sao anh lại muốn động vào Lãnh Thị?" Lãnh Như Tuyết từ trước đến giờ là người tính khí không biết kiềm chế.
Cố Dĩ Mặc nhìn cô thật lâu "Em nói vậy là thế nào? Anh vì sao phải nuốt Lãnh Thị?"
Lãnh Như Tuyết bị anh hỏi ngược lại, giận dỗi quay đầu đi chỗ khác "Nếu em biết rõ, em còn hỏi anh làm gì?"
Anh im lặng không nói gì.
"Dĩ Mặc, anh biết em quan tâm đến Lãnh Thị thế nào, nể tình em, để cho nó sống sót, được không?" Lãnh Như Tuyết hạ thấp mình, nũng nịu cầu xin.
Anh hít sâu một hơi "Không"
Lãnh Như Tuyết ngạc nhiên nhìn anh.
"Trước khi em tới, tất cả giấy tờ đã được ký kết, Lãnh Thị và Lạc Thị không còn tồn tại, đều trở thành một phần tập đoàn Beau, hơn nữa đã bắt đầu tiến hành việc hợp nhất."
Lãnh Như Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt không tin nổi. Khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt nghiêm nghị, khí thế không thể trái nghịch, lúc này anh như một đế vương ngồi trên cao, trong nháy mắt có thế biến đối phương thành mây khói.
Cô như rơi xuống vực thẳm, lẩm bẩm hỏi "Tại sao? Tại sao anh nhất định phải làm như vậy? Đó là tâm huyết của ba em, em đã phí bao công sức giữ gìn nó, tại sao? Tại sao?"
Cố Dĩ Mặc mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu-ngon-tinh/184144/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.