Tôi vẫn không rõ ý đồ cương thi Vương Gia. “Chỗ này…” Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mờ mịt cùng luống cuống, cánh tay còn ôm eo Tiết Vân không biết nên để ở nơi nào mới phải, chỉ đành theo dõi đôi môi nhạt màu của y. Y vuốt ve lớp mồ hôi mỏng phủ khắp người tôi, ngón tay đụng nhẹ vào vết thương trên cần cổ, ngưng mi nói: “Ông ta cắn cậu?”
Tôi sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn, lại phát hiện có một mùi quái dị từ chất dịch màu đen chảy ra trên cổ, nhỏ xuống trước ngực, bụng và eo tôi, uốn lượn trên người tạo thành hình đồ đằng*.
(*) 圖騰 âm Bắc Kinh là túténg, nghĩa là hình dạng gì đó cổ xưa.
Nhớ tới hành động điên cuồng của Bạch sư gia cách đó không lâu, vết thương trên cổ bỗng nhiên đau rát, tôi bất chấp việc mình đang trong tư thế giao hợp với Tiết Vân, nâng tay muốn chạm vào; Tiết Vân biến sắc, bận rộn kiềm chế cái tay quậy phá của tôi, cúi người nhìn nó hồi lâu, đôi mắt phượng thủy chung mông lung hiện ra chút màu sắc khác thường, sau đó đem bờ môi lạnh thấu chà chà lên, liếm hút vết thương thối rửa.
Tôi khó khăn lắm mới phản ứng lại kịp — vết thương trên cổbịhai mắt cương thi Vương Gia nhìn thấy, đương nhiên là vật thuộc về Âm phủ. Bạch sư gia thân thể bất diệt, cư nhiên cắn một lỗ thuộc về Âm phủ trên người tôi.
Không thể tập trung ý niệm suy nghĩ, cảm giác bị chất dịch màu đen cổ quái chảy trên người rất khó chịu, mỗi một giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-vuong-gia/8057/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.