Nghe thế, tôi lập tức ngồi ngay ngắn, yên lặng nín thở lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề nhưng nặng nề truyền tới từ trong rừng núi xa xa, bàn chân hư thối mang giày vải nhiễm mùi máu năm xưa không ngừng ma sát với đám lá khô rụng dưới đất. Lão hán Ngô Câu bên cửa sổ ngồi dậy, hai ống tay áo sắn lên lộ ra lớp da thịt nhăn nheo, thần sắc ngưng trọng nói với tôi, “Sinh viên, bám theo.”
Tiếng chuông nhiếp hồn vang vọng trong thôn, tôi khó khăn nuốt nước miếng, cẩn thận đi theo phía sau lão hán Ngô Câu, cũng học theo lão sắn tay áo, leo lên bậc thang đầy bụi. Lão hán Ngô Câu ngồi trên nóc nhà bằng cỏ, cái miệng bị khói thuốc hong khô quắt gắt gao mím một chỗ, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía khu rừng đang lập lòe ánh sáng nhàn nhạt, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh.
Dưới ánh trăng mông lung, tôi nhìn thấy khu rừng hoang vắng liên tục nhảy ra vô số bóng dáng mơ hồ, đợi đến khi chúng nó đến gần hơn, tôi mới nhìn rõ từng khuôn mặt khô héo như người chết. Chúng nó đưa hai tay ra trước, móng tay máu thịt mơ hồ chỉ thẳng về hướng chúng tôi, thong thả mà vững vàng nhảy từng nhịp vào thôn, dưới chân lấp lánh tỏa ánh sáng màu xanh. Lòng tôi căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía những ngôi nhà trong thôn, phát hiện không một hộ nhân gia nào có động tĩnh, ngọn đèn mờ ảo sau cánh cửa sổ giấy loang lổ vẫn sáng như trước, giống như không hề quan tâm rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-vuong-gia/8052/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.