Trăng tròn ấm áp trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên ảm đạm dần, sâu trong đôi mắt hắn ẩn ẩn phản chiếu một tia quỷ dị. Tôi không ngờ mìnhlại gặp lại kẻ địch ngàn năm trước nhanh như vậy, trố mắt một lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc tách khỏi hắn, nói: “Bạch sư gia.”
Có lẽ hắn không nghĩ tới chuyện tôi sẽ lạnh nhạt như vậy, khẽ nhếch mày liễu tinh tế, thu lại đầu lưỡi liếm láp quanh miệng một vòng. “Ngươi giấu bạn học của ta ở đâu.” Bây giờ tôi không còn sợ hắn nữa, sau khi đẩy hắn ra khỏi người mình, thong dong hỏi.
Con mắt Thông Thiên tiên giả nhìn thấy hắn không ngừng tỏa ra linh lực thấp kém, tôi biết lúc này hắn đang mệt mỏi, lại nghĩ tới động tĩnh kiêu ngạo mấy ngày nay trong lúc tôi không có ở đây, trong lòng tăng thêm vài phần khác thường. “Làn da họ Tống thiệt non mềm…” Bạch sư gia nghiêng đầu ra vẻ hoang mang một lúc lâu, thân thể mềm mại lại dán lên lần nữa, kề bên tai tôi cười khanh khách, nói: “Ăn rồi.”
Phảng phất có một tiếng sấm rền oanh tạc đỉnh đầu, giọng nói u nhiên sắc bén giống như những móng tay nhọn càomạnh trái tim tôi, tôi ổn định cơ thể, yên lặng nhìn hắn, nói: “… Sư gia, ngươi có biết bốn chữ ‘Giết người đền mạng’ viết như thế nào không?” Bàn tay nắm chặt cổ áo hắn hiện ra từng khớp xương, tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch sư gia, bắt đầu sử dụng năng lực cổ kính Linh Môi, kiềm chặt cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-vuong-gia/1871566/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.