Thi cốt của ta bị treo ở trên ngọn cây ngay đầu thôn, bị mặt trời rọi nắng cả ngày. 
Nhà họ Lý cắt một miếng thịt của ta rồi sắc thuốc cho con trai mình uống. 
Mẹ ta Lâm Thị nơm nớp lo sợ, đốt cả đống giấy tiền vàng mã cho ta, bà ấy cứ mãi thầm thì: "Nó là em trai của con, là hi vọng duy nhất mẹ có thể trông cậy vào, con đừng hại nó, phải phù hộ cho nó khỏi bệnh." 
"Đợi nó khỏi bệnh rồi bọn ta sẽ lập tức an táng con, thả con đi đầu thai." 
Một miếng thịt cương thi này quả thật khiến cho nó lành bệnh. 
Cũng bởi cái gọi là người không biết thì không sợ, chuyện kỳ dị chính là thần tích. 
Ngay lúc nhà họ Lý đang vui tới phát khóc, còn chưa kịp chọn ngày để mang ta đi an táng ở nơi khác thì ta đã bị người trong thôn cướp đi, bị tước tới độ người chỉ còn một bộ xương trắng hếu. 
Ngươi một miếng, ta một miếng. 
Cương thi làm thuốc, trị khỏi bách bệnh...Hệt như thời Nam Triều khi quân lính chia cắt thịt của Kinh Phòng, lời đồn đãi và cảnh tượng này chẳng khác là bao. 
Người nhà họ Lý vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào để truy cứu tội tình. 
Phạt bất cập chúng* là đạo lý đã có từ ngày xưa. 
[*Phạt bất cập chúng: Hình phạt chỉ dành cho một số ít người chứ không dành cho đại chúng.] 
Lý Đại Hộ trực tiếp sai người khiêng xương cốt của ta ra vùng hoang dã rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-nien-nien/2980297/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.