Dùng râu sâm làm thuốc dẫn, quả nhiên đã khiến bệnh của Thẩm phu nhân đỡ hơn rất nhiều. 
Cơ thể của Thẩm phu nhân vẫn còn suy yếu, bà ấy cảm kích kéo tay của ta nói: "Bé ngoan, ta và con có duyên, sau này con ở lại bên cạnh ta, làm nghĩa nữ của ta được không?" 
Ta lắc đầu: "Phu nhân, ta muốn ở lại bên cạnh công tử." 
Trong căn phòng này không chỉ có Thẩm Ngọc Đường đang ngồi mà các bá mẫu các thím thẩm của nhà họ Thẩm đều có mặt đủ cả. 
Mọi người nghe vậy liền cười một tiếng, trêu ghẹo nói: "Nha đầu này đúng là trung tâm với Thất Lang." 
Thẩm phu nhân cũng cười: "Sau này có phải là không được gặp Thất Lang nữa đâu, con làm cô nương nhà họ Thẩm rồi thì sau này Thất Lang còn phải gọi con một tiếng muội muội nữa cơ." 
"Không được đâu phu nhân, ta là người của công tử, ta không rời khỏi công tử được, lúc nào cũng phải ở bên nhau." Ta chân thành nói. 
Lần này, mọi người không cười, Thẩm phu nhân cũng không cười. 
Bà ấy cho tất cả mọi người lui xuống, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại ta và Thẩm Ngọc Đường, bà ấy cả giận nói: "Thất Lang! Con quỳ xuống!" 
Ta giật mình, Thẩm Ngọc Đường lại vẫn giữ nét mặt như thường, quỳ xuống theo lệnh của mẫu thân. 
Thẩm phu nhân nói: "Vì phụ thân giữ đạo hiếu, là xuất phát từ tấm lòng. Tang ma cũng qua một năm, lễ cúng cũng xong xuôi, con có người trong lòng ta không phản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-nien-nien/2980285/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.