“Xô Việt, ngươi mất trí rồi?”
Tô Đông Thi ngẩn người ra một chốc, sau đó nở một nụ cười, thấp giọng hỏi.
“A!”
Soviet hoàn hồn trở lại, não xoắn lên, không biết nên giải thích như thế nào cho tốt.
“Gia sao?”
Tô Đông Thi cười đến rạng rỡ, ngữ khí vẫn ôn nhu như trước.
“Nào có… ahhaha!”
Soviet cứng nhắc cười gượng, lui về sau hai bước. Hắn bởi vì ngữ khí bề ngoài ôn nhu như bên trong đã bắn hàn khí ra xa vạn dặm của Tô Đông Thi làm cho run sợ, nhịn không được thật muốn rơi lệ.
Hắn biết, hắn không quay đầu được nữa.
Hắn biết, nếu có quay đầu lại nhất định sẽ rất thảm
“Xô Việt… gia a!”
Tô Đông Thi tựa hồ như hài lòng với biểu hiện của Soviet lúc này, còn cố tình lặp lại một lần nữa, so với lần trước, thanh giọng có chút trầm hơn.
Kỳ thực Tô Đông Thi cũng không hiểu rõ lắm câu nói kia của Soviet là có ý gì, nhưng mà y không ngốc đến nổi không nhận ra biểu hiện của Soviet khi nói ra câu đó, nhất là lúc hắn lặp lại câu kia lần nữa, thần sắc giống như là làm chuyện xấu bị phát hiện. Nếu như hắn không đột nhiên lộ ra biểu hiện này, thì dù hắn có lặp lại mấy lần y cũng không quản. Nhưng mà tiếc thay hắn đã trót gây chuyện như vậy, thì y cũng mặc kệ lão đạo sĩ kia còn hiện diện ngay đó, liền đi trêu ghẹo sủng vật nhà y, đem lời hắn nói lặp lại, xem biểu hiện chật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-gia-toc-trung-duy-nhat-nhan-loai/3253221/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.