Soviet nói xong, Tô Đông Thi cũng không có lên tiếng, chỉ là đầu hết quay sang trái lại quay sang phải, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì, cũng tựa hồ như đang tìm sang hướng khác để tránh khỏi phải nhìn hắn.
Không có ai lên tiếng nói chuyện, thậm chí Soviet còn nghe được tiếng hít thở của mình.
Yên tĩnh! Yên tĩnh đến quái dị.
Bầu không khí càng ngày càng trở nên ngột ngạt, thậm chí so với lúc Tô Đông Thi nhìn thấy hắn gối đầu lển vai tiểu đạo sĩ còn muốn căng thẳng hơn.
Cũng bởi vì không gian quá mức yên tịnh,Soviet liền nhận ra một chuỗi âm thanh quen thuộc đã lâu không nghe thấy.
“Răng rắc! Răng rắc!”
Tô Đông Thi cong người cúi xuống sâu, cho nên mỗi lần chuyển động, xương khớp cứ thế ma sát thành thứ âm thanh kia.
Nếu như chỉ có như vậy, Soviet nghĩ mình nhịn một chút là được.
Nhưng cố tình sau khi cúi xuống, khóe miệng Tô Đông Thi khẽ nhếch lên từng chút từng chút.
Đúng vậy, chầm chậm chầm chậm, như cố ý giảm tốc độ, khóe miệng hệt như một cái khóa kéo đang từ từ được người cẩn thận kéo ra.
Khóe miệng cong lên vố dĩ tượng trưng cho việc vui vẻ, thế nhưng khi Tô Đông Thi đã cong miệng lên hoàn toàn, Soviet chỉ cảm thấy bầu không khí vốn dĩ đang nguy hiểm bỗng trở nên nguy hiểm đến cực điểm.
Soviet muốn chạy trốn, sau đó phát hiện dưới ánh mắt của Tô Đông Thi, hắn có muốn di chuyển cũng không nhúc nhích được.
Tô Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-gia-toc-trung-duy-nhat-nhan-loai/3253207/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.