Tiểu Nhất nhìn vị đội mũ không đáp lời, chỉ lo trời đất không náo loạn mà bồi thêm một câu “Tộc trưởng, sủng vật của người lẽ nào đã chạy trốn rồi sao?”
Nếu như ánh mắt mà trở thành đao giết người được, không chừng vị đội mũ đã không hề do dự mà chém lên chém xuống mấy hồi. Y nhìn tiểu Nhất, nghiến răng nghiến lợi “Ngươi còn biết là lẽ nào! Thật không tệ!”
“Haha!” tiểu Nhất ngây thơ cười hềnh hệch, ánh mắt rất sung sướng. Ngày hôm nay liên tiếp được tộc trưởng khen ngợi, này nhất định là chuyện may hiếm có. Hơn nữa là như tộc trưởng nói là sủng vật kia đã thật sự chạy trốn. Lại dám chạy trốn cơ đấy!
“Tộc trưởng, người yên tâm, ta sẽ không để cho sủng vật của người chạy thoát đâu!”
Nói vừa dứt lời, còn chưa kịp để cho vị đội mũ hiểu ra chuyện gì, tiểu Nhất đã nhanh chóng nhảy đi, vừa đi vừa nhìn trời rống lên, tập hợp tất cả những tộc nhân đang chuẩn bị tu luyện lại. Một khu vực tràn ngập tiếng gào cao thấp, càng nghe, vị đội mũ càng thấy trong lòng mình mất mát.
Sủng vật của y đã chạy đi!
Y thật không một chút nào muốn thừa nhận chuyện này.
Y cũng không muốn nói cho tộc nhan biết hắn đang không cao hứng,
Nhưng bây giờ, toàn bộ tộc nhân đều biết rồi thì tính làm sao đây?
Vị đội mũ mặt lại không cảm xúc nhìn trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một rừng tộc nhân, ngẩng mặt lên chỉ thấy những ánh mắt màu hoàng kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-gia-toc-trung-duy-nhat-nhan-loai/3253190/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.