- Làm sao anh biết được là hắn đang bảo vệ tôi chứ? 
Thiên Nghĩa ấp úng: 
- Ờ, thì... tôi cũng chỉ đoán thôi, à mà lúc nãy tôi có nghe cô nhắc đến Kiến Nam, vậy rốt cuộc lúc nãy cô có chuyện gì? 
- Tôi thật sự cũng đang rất hoang mang đây, lúc nãy quả thật chính là anh ta đến bóp cổ tôi, tôi còn nhớ như in cánh tay của anh ấy vẫn còn rướm máu, đôi mắt trợn trắng nhìn tôi, anh không tin thì anh coi đồ của tôi đây này vẫn còn dính máu của anh ta. 
(nhìn lại đồ) 
- Ơ, lúc nãy anh ấy người ướt đầy máu me thế kia chạm vào mình mà sao lại không có gì hết vậy nhỉ? 
Thiên Nghĩa lúc này cũng vô tình nhận ra được điều gì đó kì lạ: 
- Thôi rồi, cô nhìn lại vào gương đi, hình như trên cổ của cô có một vết bầm tím kia kìa! 
- Lẽ nào anh ấy lại thành ma rồi quay lại tìm tôi chứ, tôi đã làm gì? 
Nghĩa gạt tay: 
- Thôi tạm thời cô qua nhà tôi ở đỡ đi, bên tôi có phòng riêng, cô cứ ở đó cho tiện, cố tiếp tục ở đây tôi không yên tâm đâu. 
- Liệu anh có thấy phiền không? 
- Không sao! 
Nói rồi cả hai dìu nhau ra khỏi khu chung cư cũ kĩ đó, chân của Tuệ Như bị trật do lúc nãy phải vật lộn với thứ kinh khủng kia nhưng cô ấy không than đau một lời nào do Thiên Nghĩa đã cõng cô ấy mà đi. Không biết từ lúc nào mà Thiên Nghĩa lại thân với Tuệ Như đến như vậy. 
Qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-di-truyen/39252/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.