Chương trước
Chương sau
- Vậy!... bây giờ chúng ta đi ngay chứ?

Nhất Trung miệng thì nói nhưng thân hình thì cứ rung rung như thể muốn chạy ngay ra khỏi đó vậy, Mộc Lâm lúc bấy giờ mới trả lời.

- Đừng nói là cậu lại tính chạy bộ như khi đến đây nhá?

- Đúng vậy!

- Ôi đậu xanh rau dứa! Cậu có bị điên không? Cậu đi thế thì tôi biết làm sao, bắt xe khách mà đi, có khi nhanh hơn đấy.

Sau cuộc nói chuyện, Mộc Lâm cũng vào trong thu xếp đồ đạc để cùng Nhất Trung đi một chuyến đến thành phố Hồ Chí Minh chữa cho Tuệ Liên, trước khi đi Mộc Lâm còn dặn dò bà lão kĩ càng rồi mới vác theo túi đồ nghề đi. Chuyến xe đi từ Quảng Bình về lại thành phố mất tất thảy là hai mươi bốn giờ đồng hồ, vừa bước xuống xe là Nhất Trung cổng Mộc Lâm phi nhanh một mạch đến nhà của Thiên Nghĩa, Thuấn Di của Nhất Trung lướt nhanh như một cơn gió, trong chớp mắt cậu phóng từ nóc nhà sang nóc nhà khác mà đạp vân trên không trung, không quá lâu để về được đến nhà, vừa đặt Mộc Lâm xuống đất là ông ta nôn thốc nôn tháo đến cả xanh mặt.

- Khụ khụ… lần sao làm ơn cho tui đi xe ôm nghen, đi mây về gió kiểu này có ngày lên huyết áp chết mất, ôi đậu phộng mệt sấp mặt thật.

- Xin lỗi tiên sinh, vì thời gian gấp rút nên tôi không thể lãng phí thêm phút giây nào nữa.

Vừa dứt lời Nhất Trung cũng dìu Mộc Lâm tiên sinh vào trong rồi đặt ông ta xuống ghế.

- Đây đây! Trà nóng tới đây, tiên sinh uống đi cho đỡ mệt.

- Cảm ơn.

Vừa uống nhấm nháp ít trà ngon Mộc Lâm vừa nói:

- Ông là ai?

- Tôi là Thiên Nghĩa, thưa tiên sinh,... con… con gái tôi đang nằm mê man qua nay vẫn chưa tỉnh, người nó ngày càng xanh xao tôi rất là lo cho nó.

- Vậy ra ông chính là cha của cô bé đó à?

- Dạ phải!

- Thế con gái ông tên tuổi và ngày sanh bát tự là như nào?

- Dạ! Là Tiêu Tuệ Liên, nó sinh vào giờ mùi ngày 24 tháng 6 năm Tý.

Nghe đến đây Mộc Lâm đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi nói:

- Chà chà, thời khắc con bé này thật là vi diệu à nghen, nó khiến tôi nhớ đến chuyến đi ở Sâm Lâm Giới cũng gặp qua một cô gái có bổn mệnh y như thế này, cô ta cũng bị người ta chơi ngãi đến điên dại nhưng lần đó được tôi cứu may mắn giữ được tính mạng. Từ đó dần dần tôi nhận ra có một số loại sinh mệnh đã được định sẵn là sẽ chết vì cái gì, đó cũng là số phận cả nhưng có qua được hay không còn tùy vào phúc đức.

Nghe đến đây cả hai người Nhất Trung và Thiên Nghĩa ai nấy cũng thấy lo trong lòng, nói đoạn Mộc Lâm hỏi:

- Thế bây giờ dẫn tôi vào xem cô gái đó được chưa?

Thiên Nghĩa lúc này mới giật mình bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ lúc nãy rồi mới dẫn Mộc Lâm tiên sinh vào bên trong phòng nơi Tuệ Liên đang nằm.

- Mời tiên sinh đi lối này.

- Được rồi cha nội, khách sáo quá à, ông lớn hơn tui mà kêu tui như thể tui là tiền bối vậy tui không có quen.

- Thưa tiên sinh, đó là phải phép thôi mà, đừng ngại.

- Thằng cha này lì ớn thiệt, thôi thôi kêu cái nồi gì đó thì kêu đi, mệt ông quá.

Sau khi mở cửa bước vào bên trong, Mộc Lâm không khỏi ngạc nhiên khi thấy một cô gái nằm yên bất động trên giường, vội đến gần hơn bắt mạch, Mộc Lâm đưa mắt nhìn khắp người cô bé Tuệ Liên rồi nói.

- Hơi thở còn quá yếu.

Ngay sau đó Mộc Lâm lại tiếp tục bấm độn rồi nói tiếp:

- Dương khí trong thân cũng không còn nhiều, mau mau đỡ cô bé này ngồi dậy cho tôi xem ấn chú nào.

Thiên Nghĩa vội đỡ Tuệ Liên ngồi dậy, kéo cổ áo xuống nhè nhẹ, ấn chú hiển hiện trên lưng gần ngay cổ ngày một lộ ra.

- Chu choa mạ ơi, cứ tưởng nó to lắm ai dè chỉ to bằng một bàn tay thôi mà nó lại mạnh đến như vậy, thủ pháp của tên này chắc cũng nhanh lắm nên mới thi triển ấn ký lên người khác nhanh đến như vậy, may là loại bùa chú này tôi đã từng gặp qua một vài lần rồi nên cũng biết sơ sơ đó.

Mộc Lâm trầm trồ nhìn ấn ký trên người Tuệ Liên không khỏi ngạc nhiên nhưng rồi cũng giục Nhất Trung bày hộ ông ta một pháp đàn.

- Nhất Trung, cậu vẽ ra đây cho tôi hai hình ngôi sao được xếp chồng lên nhau đi, đặt lên cánh của mỗi ngôi sao là một ngọn nến, xung quanh rải gạo muối và một ít phấn để trong túi đồ của tôi đây này, tôi sẽ trực tiếp hành pháp ngay tại đây.

Vừa nghe xong là Nhất Trung liền vội vã làm theo y như lời Mộc Lâm tiên sinh nói. Cho đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, Mộc Lâm lúc này mới bế Tuệ Liên ngôi vào giữa trận đồ, thắp nến ở xung quanh lên, tay thủ ấn miệng đọc lâm râm câu chú gì đó.

Nguồn linh lực bao quanh lấy người Tuệ Liên tự động truyền sang cho Mộc Lâm, ấn ký lúc này mới dần dần mờ nhạt đi, nhưng chưa được bao lâu thì ông ta mới thổ huyết.

- Tiên sinh, tiên sinh,... ngài có sao không?

Thiên Nghĩa vô cùng hoảng hốt khi thấy cảnh tượng đó, máu trên miệng Mộc Lâm ướt đẫm dưới sàn nhà, người Tuệ Liên thì rung rung lên như bị tác động của thứ gì đó, cô bé nhăn nhó mặt lại đến khó tả.

- Không sao, chỉ là tác dụng phụ của loại ấn ký này thôi,... khụ khụ… mỗi loại ấn ký, bùa chú hay những loại đạo thuật trên thế gian đều có ưu và nhược điểm khác nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.