Phương pháp Vu Cẩn dẫn người đi vào trong ảnh chụp cũng không phiền toái, chỉ cần có tiếp xúc chân tay là được.
Vu Cẩn cứ như vậy kéo Doãn Húy Minh vào, cứ thế xâm nhập vào bên trong thế giới ảnh chụp.
Vốn ban đầu Vu Cẩn muốn tự nhét mình vào, giống như cách mấy cái đầu kia rơi ra ngoài vậy, tuy là cảnh tượng sẽ không quá dễ nhìn.
Nhưng Doãn Húy Minh nhắc hắn có thể dùng thuấn di, Vu Cẩn mới từ bỏ cái ý tưởng kinh khủng kia.
Lúc đầu bọn họ tưởng rằng thế giới bên trong ảnh chụp là trường cấp ba, thế nhưng kết quả lại không phải.
Bọn họ xuất hiện trên sân thể dục, mà trên tòa nhà trường học đề to dòng chữ Tiểu học Hoài Nam.
“A.” Sau khi Vu Cẩn tiến vào sắc mặt lập tức thay đổi, hắn rối rắm nhíu mày che kín mũi mình.
“Sao vậy?” Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn.
“Hôi.” Vu Cẩn rất ghét mùi hương trong không khí.
Rõ ràng đó cũng là mùi tử khí và oán niệm trộn lẫn, nhưng lại xa xa không mê người bằng hoạt thi kia.
Sắc mặt Vu Cẩn càng ngày càng khó coi, ngay lúc Doãn Húy Minh cho rằng hắn sẽ táo bạo phát cuồng, Vu Cẩn đột ngột cúi đầu, chúi đầu vào người Doãn Húy Minh, hơn nữa còn dùng bả vai Doãn Húy Minh che lại mũi mình.
“Quả nhiên trên người ngươi có mùi rất thơm.” Giọng Vu Cẩn hơi ồm.
Lần trước lúc hắn thay quần áo trong xe Doãn Húy Minh, Vu Cẩn đã ngửi được lâu rồi, chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thi-cong-tac/2034842/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.