Vân Hoàn nhìn Vân Thanh Thanh tiến lại về phía mình càng lúc càng gần, ánh mắt dừng trên cổ tay của cô ta, không có một chút vết thương nào.
“Chị, chị nhìn cái gì vậy?” Vân Thanh Thanh giơ tay của mình lên, khóe môi cong lên tràn đầy ý cười: “Tối qua, em chẳng qua chỉ là cầm con dao gọt hoa quả muốn gọt quả táo để ăn, không nghĩ tới mẹ sẽ hiểu lầm em muốn tự sát, thế nào cũng phải đưa em đi bệnh viện kiểm tra một hồi rồi bảo em xuất viện...Chị, mẹ vẫn quan tâm em như trước. Chị nói có đúng không?”
Thì ra Vân Thanh Thanh căn bản không có tự sát.
Là mẹ cố ý nói Vân Thanh Thanh tự sát, tới ép cô ly hôn với Phong Cảnh Châu.
Trên khuôn mặt Vân Hoàn không có bất cứ một tia biểu cảm nào, khóe môi cong lên hiện ra ý cười: “Vậy thì chúc mừng cô, rốt cuộc cũng có thể từ tiểu tam chuyển thành chính thất.”
Hai chữ “tiểu tam” khiến sắc mặt Vân Thanh Thanh nháy mắt thay đổi.
Khuôn mặt tinh xảo của cô ta trở nên vặn vẹo: “Người chị tốt của em, chị chưa nghe qua câu nói này sao? Tình yêu, người mà không được người kia yêu mới là tiểu tam! Hiện tại, em chẳng qua chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!”
Vân Hoàn quả thực bị khuôn mặt dày vô sỉ của cô ta làm cho bật cười!
Cho tới nay, Vân Thanh Thanh dựa vào diện mạo nhu nhược của mình thanh công lừa gạt tất cả mọi người! Bao gồm người đàn ông ở trên thương trường ánh mắt như ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-the-sung-hon-ba-xa-dai-nhan-dung-hong-tron/251745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.