Tư Đồ Hạo Đông không nghe ra được ý tốt trong lời thuyết phục của Châu Thành Văn.
Anh ta vẫn không coi ai ra gì thẳng thắn nói: “Ông nội Châu, có đôi lúc trước ưu điểm của bản thân, cũng không cần phải che giấu quá nhiều điểm nổi bật của mình, cháu cũng chỉ thật sự cầu thị mà thôi.”
“Ở thế hệ của những người trẻ tuổi chúng cháu, cháu không dám nói cháu là người đầu tiên được thăng cấp đại tá, nhưng cháu dám bảo đảm, cháu là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong đám bọn họ.”
“Có thể nói là trước nay chưa từng có, sau này cũng sẽ không có ai…”
Châu Thành Văn nghe xong, sắc mặt có chút xám xịt.
Nếu Tư Đồ Hạo Đông cậu thật sự là ‘thật sự cầu thị’ thì còn tốt, nhưng cậu đây là đnag khoác lác, chém gió!
Nhân vật đang đứng ở trước mặt của cậu bây giờ, tuổi tác cũng không chênh cậu là bao, nhưng cậu có biết cấp bậc và uy vọng của anh ta cao như thế nào không?
Nhiều khi, đến cấp bậc như thế này, cũng chỉ có mấy người hàng đầu mới biết, như Tư Đồ Hạo Đông thì ngay cả tư cách được biết cũng không có.
Châu Thành Văn nhất thời câm nín, cũng không biết phải nói cái gì: “Cái này…”
Ông ấy quay sang nhìn Trương Thiên một chút, dù sao thì ông ấy cũng chỉ là một quan văn, chuyện giữa quan võ không biết có nên nhúng tay vào quản một chút hay không.
Trương Thiên cảm thấy đối với quan võ mà nói, tình tính ngạo mạn cuồng vọng không phải là chuyện xấu, nhưng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132766/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.