“Chỗ dược liệu ấy, tôi chỉ còn năm phần thôi.” Thiên Ma mặt đen, đè nén sự đau đớn trong lòng.
Cái này đã là đáy hộp của ông ấy rồi, nhiều hơn nữa, ông ấy không có!
Mấy vị trưởng lão kinh ngạc, kho dược liệu to lớn của Thiên ma, cộng với kho dược liệu của phái Càn Võ, tổng cộng chỉ có thể lấy ra được năm phần dược liệu thôi sao?
“Ông già Thiên Ma, tại sao còn ít vậy?” Đại trưởng lão hỏi.
“Có năm phần dược liệu, vậy chỉ luyện chế được năm viên, hoàn toàn không đủ dùng.”
“Cái này…Haizz, vốn tôi còn muốn lấy thêm hai viên nữa! Xem ra không có cơ hội rồi.”
“Ông già Thiên Ma, có phải là ông chưa tính chỗ dược liệu của phái Càn Võ không? Chúng ta có thể lấy thêm từ chỗ của bọn họ mà.”
Ông lão Thiên Ma trầm giọng nói: “Tôi đã tính cả chỗ dược liệu của bọn họ rồi, miễn cưỡng mới đủ năm phần thôi!”
“Các ông cũng không nhìn lại xem, chỗ dược liệu mà tiểu Thiên cần quý hiếm đến mức nào sao?”
Mấy vị trưởng lão câm nín: “Cái này…Thôi được rồi!”
Nhưng khi Thiên Ma nói bản thân chỉ còn có năm phần dược liệu, Trương Thiên nghi ngờ: “Hả? Còn có năm phần thôi sao?”
Điều này khiến Trương Thiên cảm thấy hơi sửng sốt!
Anh nhíu mày nghi ngờ nhìn về phía Thiên Ma: “Lần trước lúc tôi hỏi ông, ông còn nói rất miễn cưỡng mới gom đủ một bộ dược liệu cho tôi, bây giờ, trong thời gian ngắn như thế sao đã tăng lên năm phần rồi?”
“Những dược liệu quý hiếm như thế này, không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132757/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.