“Được!” Trương Thiên đồng ý lời hẹn với Lâm Tử Thanh.
Trong ngày tết trung thu này, được quây quần sum vầy bên cạnh người thân thì còn gì bằng.
Hai người lại nói với nhau vài câu ám muội, Lâm Tử Thanh mới cúp máy!
Trương Thiên cảm thấy hơi áy náy với bà xã…
Gần đây khá là nhiều việc, bản thân anh là một người chồng, mười ngày thì đến chín ngày vắng mặt ở nhà.
Cũng may Lâm Tử Thanh không dính người, lại còn rất thông cảm cho mình, nếu không, đổi lại là bã xã nhà người khác, e rằng đã phải chịu đau khổ rồi.
Trương Thiên thầm tự nhủ: “Trong ngày tết trung thu, nhất định phải về nhà một chuyến.”
Lúc này, sắc trời đã tối, mặt trăng cũng chầm chậm đi ra.
Hồ lớn trước mắt Trương Thiên đem trời đất hòa làm một, hoa trong gương, trăng trong nước, thật đúng là khung cơ nên thơ trữ tình!
Cảnh sắc này cộng thêm với việc vừa nói chuyện với Lâm Tử Thanh về tết trong thu, không khỏi khiến Trương Thiên chìm vào trong hồi ức.
Cảnh tượng trung thu mỗi năm trong quá khứ dần dần hiện ra trong đầu.
Có những ký ức vui vẻ lúc ở nhà họ Lâm, cũng có những ký ức ngày tết trung thu trong những năm ở doanh trại Thần Long…
Ăn tết ở doanh trại Thần Long rất khổ cực, khi trăng tròn lên cao là lúc nên ăn thứ gì đó, ở nhà Lâm là ăn bánh trung thu, còn ở doanh trại Thần Long chỉ có thể ăn đạn.
Nhưng kỷ niệm khiến Trương Thiên mãi không thể quên, chính là ăn roi!
Lúc này Trương Thiên nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132741/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.