Mọi người nhìn thấy màn này đều nín thở, dường như toàn bộ thế giới đều bất động.
Mọi người cảm thấy thắng bại đã rõ!
Gia Cát Khải thắng, mà em gái phái Di Âm không chỉ thua, mà còn phải mất mạng.
“Tôi không ngờ tới kết quả cuối cùng lại như vậy.”
“Cảm giác em gái phái Di Âm khá khinh địch, ánh mắt đó của cô ấy là gì vậy, cười sao?”
“Chết đến nơi rồi…”
Đại trưởng lão Càn Võ Tông tức giận: “Xảy ra chuyện gì thế, sao chưa né?”
“Muốn chết à!” Tam trưởng lão sốt ruột: “Tiểu Thiên…”
Cung Nhu bị dọa đến toát cả mồ hôi: “Anh Trương Thiên, không được!”
Vèo!
Lưỡi đao không ai có thể đỡ được của Gia Cát Khải đâm về phía này…
Nếu như không có gì sai sót, thì một giây sau đao của Gia Cát Khải sẽ đâm xuyên qua trán Trương Thiên!
Đến cả Gia Cát Khải cũng nhếch khóe miệng cười lạnh, lẩm bẩm một câu: “Chịu chết đi…”
Ánh đao sắc bén lóe lên!
Sau một giây, bóng người ‘Thượng Sơ Nhân’ xẹt một tiếng rồi biến mất.
Giống như Gia Cát Khải, anh trực tiếp biến mất.
Gia Cát Khải cầm đao, nhào đến nhưng lại không đâm trúng thứ gì.
Đợi Gia Cát Khải kịp phản ứng lại, bên cạnh đã có một bóng người quỷ dị nhẹ nhàng xuất hiện, anh ta nhíu mày trầm giọng: “Không ổn…”
Không ngờ là sẽ xuất hiện biến hóa như vậy, bóng mờ vừa nãy là gì?
Hít!
Mọi người phía dưới đều hít vào một ngụm khí lạnh, có mấy người đã sợ hãi đến biến sắc.
“Chuyện này… Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Biến mất rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132690/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.