"Con cũng không chỉ mời bác cả và cậu, chút nữa còn có những người bạn khác tới cùng tham gia cho náo nhiệt." "Ha ha ha..." Lâm Diệu Đông kích động: "Cái này rất được đó, càng nhiều người càng náo nhiệt." Lý Tú Cầm cũng cười hiền hòa nói: "Hai người già chúng ta rất thích trong nhà có đông người, nhộn nhịp tưng bừng quả thật rất vui vẻ." Trương Thiên giơ hai tay ra, ôm lấy bả vai của hai người từ phía sau, cảnh tượng tràn đầy hạnh phúc. Ào! Đột nhiên vườn hoa ở bên cạnh bị một thao nước hất sang, sau đó một loạt tiếng nói không hài lòng vang lên: " Này, hai lão già cách vách kia, nhà hai người ầm ĩ cái gì vậy? Ồn ào muốn chết!" "Ban ngày ban mặt, hai người có cho người ta ngủ hay không!" Giọng nói là từ biệt thự cách vách truyền tới. Trương Thiên cau mày liếc mắt nhìn về hướng cách vách, đứng ở lầu hai của biệt thự cách vách là một bà lão chanh chua đanh đá, mặc quần áo ngủ cầm một thao nước, khuôn mặt còn tỏ vẻ hung ác. Biệt thự này của Trương Thiên là trước kia khi bọn họ mới vừa vào Khánh Giang Tưởng Minh Đức đã đưa cho, khi đó cũng không phát hiện có nhân vật hùng hậu như vậy, biệt thự mặc dù rất lớn, nhưng cũng không phải chỉ có một căn, cách vách vẫn có hàng xóm. Đâm đầu vào chỗ chết? Lại dám gọi bố mẹ vợ Trương Thiên là hai lão già? Trương Thiên nhìn chằm chằm, bày ra dáng vẻ không giận mà, người bình thường nhìn thấy đều phải kinh sợ ba phần. Nhưng mắt bà lão già nua kia vừa bị cườm lại thêm bị lòa, căn bản không thấy được sắc mặt của Trương Thiên. Bà ta chỉ nhìn thấy đại khái đường nét của một người đàn ông hình như đang nhìn mình! Bà ta lại hung hăng chỉ tay vào đám người Trương Thiên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Coi chừng tôi móc mắt các người ra!" Lúc này, mẹ vợ Lý Tú Cầm tâm địa hiền lành yếu đuối nói xin lỗi bà lão kia: "Xin lỗi chị Hoàng, đứa nhỏ nhà chúng tôi hôm nay về nhà, có mời vài vị khách đến ăn cơm, cho nên hơi ồn ào một chút!" Lâm Diệu Đông mặc dù không muốn lấy lòng, nhưng hôm nay là ngày tốt, không muốn phá hỏng tâm trạng: "Đúng vậy, khách tới nhà, hy vọng chị Hoàng thông cảm một chút!" Bọn họ còn kéo Trương Thiên lại, hy vọng Trương Thiên không kích động. Lúc này Trương Thiên mới không thèm quan tâm người đàn bà lớn tuổi kia nữa, đổi thành mặt mày vui vẻ nhìn về phía bố vợ mẹ vợ... Nhưng hiền lành cũng không khiến cho người đàn bà lớn tuổi kia thông cảm, ngược lại, yêu cầu của bà ta càng biến thái. Khuôn mặt người đàn bà lớn tuổi không thèm để ý đến: "Xì, tại sao tôi phải thông cảm cho các người? Các người có mặt mũi gì đáng giá để tôi thông cảm?" "Các ngươi đừng phát ra tiếng động, nói chuyện cũng không được lớn hơn âm thanh con bướm vỗ cánh, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cả nhà các người." Còn có chuyện âm thanh lớn hơn con bướm vỗ cánh cũng không được? Phải biết âm thanh con bướm vỗ cánh còn chưa tới một đề xi ben, người bình thường nói chuyện là khoảng sáu mươi đề xi ben, người đàn bà lớn tuổi này chính là muốn kiếm chuyện... Lý Tú Cầm khiêm tốn nói: "Đây chẳng phải ngay cả nói chuyện cũng không được sao?" Lâm Diệu Đông cau mày: "Chị Hoàng, điều kiện này của chị cũng quá hà khắc rồi?" "Không sai, chính là không được!" Người được gọi là chị Hoàng lớn tiếng bá đạo giễu cợt. Nhìn thấy bố vợ mẹ vợ nói chuyện chẳng những không có khí thế mà còn lấy lòng, mùi vị trong lòng Trương Thiên rất khó chịu... Chẳng lẽ bố vợ mẹ vợ ở nhà chính là bị cách vách khi dễ như vậy sao? Trương Thiên cắn răng hỏi bố vợ: "Bố, người này làm sao vậy? Thật là không dễ nói chuyện, bình thường cũng như vậy với hai người sao?" Lâm Diệu Đông thầm kể khổ: "Chị Hoàng này bình thường cũng rất không có lễ độ, nhìn thấy bố mẹ đều cho rằng chúng ta là người nhà quê, cả khuôn mặt đều là khinh bỉ..." "Lúc trước bố và mẹ định trồng vài thứ ở bãi cỏ trước cổng này để giết thời gian, nhưng nhà bà ấy nói như vậy sẽ kéo phẩm vị của bọn họ thấp xuống, vì để đối phó bố mẹ, cách vài ba hôm còn cho người hắt nước tẩy nhà vệ sinh vào rau cải của bố mẹ..." "Có lúc còn ném vài thứ rác rưởi hôi thối vào vườn hoa nhà chúng ta, trước đây bố mẹ có qua tìm bà ấy nói lý, nhưng bà ấy căn bản không để ý tới chúng ta!" Trương Thiên nghe vậy tức không thở nổi, quả đấm cũng siết thật chặt lại, ý định giết người cũng đã nổi lên! Khó trách bố mẹ vợ đều nói ở đây không quá vui vẻ, vân luôn nhớ thành phố Nam Châu, đây là nguyên nhân lớn nhất có đúng không? Trương Thiên thẹn trong lòng: "Tại sao con chưa từng nghe hai người nhắc tới?" Lý Tú Cầm: "Mẹ bảo bố con đừng nói, con và tụi Tử Thanh vì công ty mà đã bận bịu đến như vậy, đây chỉ là chuyện phiền phức nhỏ mà thôi, chúng ta chú ý một chút là được rồi." "Huống chi chúng ta ở chỗ này trồng rau, quả thật là không đúng lắm!" Nơi này là vườn hoa nhà mình, muốn làm thế nào thì làm thế đó, bọn họ còn quản? Trương Thiên cảm thấy mình quá không quan tâm hai người già này rồi, đến nổi cái loại nhân vật nhỏ như thế này cũng dám khi dễ đến trên đầu nhà bọn họ rồi? Quả thật là tự tìm đường chết! Trương Thiên nhìn bà lão kia nói: "Tôi nói bà bác già này, nhà các người quản nhiều thật đó, mọi người đều mua biệt thự như nhau, bà lại ở chỗ này muốn sủa thì sủa bậy giống như một con chó, nhà chúng tôi ngay cả nói chuyện cũng không được, thật đúng là phách lối mà!" "Cậu gọi tôi là bà bác già?" Người đàn bà lớn tuổi này căm hận nhất là người ta nói bà ta già rồi: "Tôi không cho phép các người nói chuyện thì thế nào?" "Các người có biết con trai tôi là ai không? Nói ra có thể hù chết các người đấy, nó chính là Sở trưởng của Bảo Lợi Chu Xã ở Khánh Giang, đây chính là công ty đứng nhất nhì Khánh Giang, chỉ cần một câu nói của con trai tôi là đã có thể đuổi đám các người đi, có biết không?" Bố vợ mẹ vợ nghe bà bác Hoàng nói đến ông ty lớn vẫn có chút bận tâm. Truyện Cổ Đại Bọn họ kéo lấy Trương Thiên nói: "Được rồi, Đừng so đo với bà ấy!" "Tiểu Thiên, không cần phải vướng vào những chuyện phiền toái thế này, huống chi con trai nhà bọn họ hình như quả thật rất trâu bò!" Bố vợ mẹ vợ vẫn không có khí thế, bọn họ không biết tập đoàn Ái Thiên so với những công ty này còn mạnh hơn nhiều. "Bố mẹ, không có chuyện gì, công ty nhà bọn họ còn không lợi hại bằng một nửa công ty của con gái hai người đâu, chúng ta không cần nể mặt bà ta." Trương Thiên an ủi. Hôm nay mình ở nhà mà không xử lí những người phế vật này, vậy thì không phải con ngoan rồi! Trương Thiên cười mỉa với bà bác Hoàng: "Ha ha, Sở trưởng à? Nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ vậy? Thật là khôi hài!" "Tôi nói cho bà biết, nếu hiểu chuyện thì bà kêu con trai bà điều tra một chút xem chúng tôi là ai, xem xem ông ta còn dám phách lối với chúng tôi hay không, vừa nghe đã biết là một công ty vô dụng, xứng ở chỗ này chỉ trỏ một hai với tôi sao!" Chu Xã gì đó, là thứ Trương Thiên ghét nhất! Bà bác Hoàng cảm thấy cho tới bây giờ mình chưa từng bị người khác mắng như vậy, phần cảm giác kiêu ngạo ưu việt kia giống như là bị đánh bại, oán hận ầm ĩ: "Còn dám mắng con trai tôi? Các người chờ đó cho tôi, tôi sẽ gọi điện thoại kêu con trai tôi trở về xử lí các người ngay bây giờ." "Hừ, mau ngoan ngoãn lại cho tôi, nếu không, chờ con trai tôi quay về sẽ cho các người đẹp mặt!" Mẹ nó! Hổ không ra oai thì tưởng là mèo bệnh sao? Bị xử lí chính là con trai của bà! Trương Thiên biết có nói nhiều với bà bác già này nữa cũng vô ích, chỉ đến khi bà ta nhìn thấy con trai mình có bao nhiêu thấp hèn ở trước mặt đám người Trương Thiên thì loại người như bà ta mới không còn cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc. Trương Thiên cười lớn la to: "Tiểu Lục, gọi người đến mang dàn âm thanh đặt trước cửa nhà bọn họ đi, sau đó phát bài 'Mắt chó nhìn người thấp' cho bọn họ nghe!" Tiểu Lục lúng túng nói: "Ơ, lão đại, hình như không có bài hát này?" "Đó là do cậu cao hứng sáng tác ra..." Trương Thiên ra lệnh. "Dạ lão đại, lập tức sắp xếp!" Tiểu Lục dẫn người của Bành Hoa đi mượn dùng, khiêng dàn âm thanh qua, xong xuôi liền mở phát ca khúc 'Mắt chó nhìn người thấp' đang ăn khách to đến đinh tai nhức óc! "Các người..." Bà bác Hoàng bị âm thanh chấn động vang lên bất ngờ cộng với tiếng hát kia, tâm tình lập tức phát nổ. Trương Thiên cười trào phúng nói: "Có bao nhiêu đứa con trai, tranh thủ thời gian gọi bọn họ trở về đi, tôi sợ bà đợi một hồi bệnh tim phát không có người lo đấy!" Cái loại người tự cho là mình thanh cao như bà bác Hoàng này chính là thiếu dạy dỗ, Trương Thiên không có nửa điểm thương xót. Nhất là vẫn luôn khi dễ bố mẹ vợ như vậy, nếu không phải thấy bà ta là phụ nữ thì anh đã diệt khẩu rồi! Bà lão kia quả thực chơi không lại Trương Thiên, chỉ có thể là cầm điện thoại di động lên tức giận gọi cho con trai: "Các người chờ đó, đợi một lát con trai tôi trở về các người sẽ biết sai thôi, còn dám ở trước cửa nhà đắc tội tôi?" "Lão đại..." Ánh mắt Tiểu Lục ác liệt, cậu ta đang chờ hạ lệnh diệt khẩu. Xem ra là sau khi đột phá thành ma, tay cũng ngứa! Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch, lắc đầu nói: "Trở lại hầm thịt đi, đừng làm loạn." "Dạ!" Lúc này Tiểu Lục mới trở về. Bố vợ mẹ vợ nói: "Tiểu Thiên, bà ấy thật sự gọi con trai bà ấy trở về, không sao chứ?" Trương Thiên nghịch ngợm an ủi: "Bố mẹ, thực lực của con cũng không kém chứ? Hôm nay dạy dỗ bọn họ một chút cho tốt, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!" "Con tuyệt đối sẽ không để cho hai người bị ủy khuất." Người hiền lành như Lý Tú Cầm cũng cảm thấy bà bác Hoàng kia có chút quá đáng, gật đầu một cái. Lâm Diệu Đông lại yên tâm vui vẻ gấp bội phần, ông vẫn luôn là một người rất thích thể diện, trước kia không có bối cảnh chống đỡ cho nên chỉ có thể im hơi lặng tiếng, nhưng khi có Trương Thiên ở đây lại không giống vậy, ông vô cùng ủng hộ Trương Thiên. Tiếng loa liên tục vang lên ngoài cửa, phát ca khúc 'Mắt chó coi thường người' đầy cao hứng của Tiểu Lục! Người nhà Lâm Nhật Thăng và Lý Cường cũng đã tham quan biệt thự xong, rối rít đi ra truy hỏi đã xảy ra chuyện gì. Trương Thiên miêu tả sơ qua một chút, người nhà họ Lâm và người nhà họ Lý cũng vô cùng tức giận, ủng hộ cách làm của Trương Thiên. Hai anh em Lâm Tử Trọng chân thành nhắc nhở: "Trương Thiên, lai lịch của đối phương hình như cũng không bình thường, đắc tội nhiều người cũng không phải chuyện tốt đâu?" Hai người bọn họ ở thành phố Nam Châu quá lâu, chưa thấy qua chuyện đời, căn bản không biết quyền lực của Trương Thiên bây giờ lớn cỡ nào. Vẫn còn cảm thấy tập đoàn Ái Thiên có thể chỉ được một nửa thực lực của nhà họ Lăng lúc ấy mà thôi, mặc dù có thể gây ra sóng gió cho nhà họ Lâm bọn họ ở thành phố Nam Châu, nhưng ở loại địa phương như Khánh Giang vẫn sẽ có khắc tinh. Trương Thiên cười cười, không để ý tới bọn họ. Lâm Nhật Thăng nhắc khéo bọn họ: "Hai đứa con biết cái gì?" Lâm Tử Trọng: "Bố, con cũng chỉ là thiện ý nhắc nhở mà thôi." Trong lòng Lâm Thiến Thiến cũng cảm thấy Lâm Tử Trọng không sai, dẫu sao thì ngoài bầu trời này vẫn còn bầu trời khác mà! Tại lúc bọn họ đang nói chuyện, một chiếc Mercedes 5 chỗ đã dừng ở bên ngoài cửa biệt thự, bà bác Hoàng kia nhìn thấy chiếc xe, lập tức đi ra từ cửa nhà bọn họ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]