Sở dĩ Trương Thiên tha thứ cho Lý Hi Nhân là bởi vì có bà chủ mở miệng vàng miệng ngọc nói giúp, chỗ dựa mạnh mẽ như vậy...
Nhưng Ngưu Bài thì sao?
Lại còn dám cười lớn như thế sao?
Lưu Mỗ và Đoàn Nhân tốt xấu gì cũng là người đã bị xử lý xong, còn cậu chưa bị trừng phạt lại có can đảm để cười lớn, vậy đành chấp nhận các biện pháp trừng phạt đi nha.
Trương Thiên hừ lạnh, nói với Ngưu Bài: "Ngưu Bài, cậu thấy cười đủ chưa?"
"Tôi giữ lại thư ký Lý để nhắc nhở bản thân đừng quá độc tài, cậu cảm thấy có vấn đề gì sao?"
Giọng điệu quái gỡ lạ lùng.
Lâm Tử Thanh nhìn sang!
Đoàn Nhân và Lý Hi Nhân cũng đều nhìn sang.
Nụ cười của Ngưu Bài biến mất ngay lập tức, đầu của cậu như bị ngũ lôi oanh tạc bị thương nặng, lập tức nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Ngưu Bài vả vào miệng hai cái, khóe miệng vẫn nhếch lên như cũ, chẳng qua là sắc mặt không hề có điểm gì là vui vẻ, ngược lại còn lộ ra vẻ sợ hãi: "Ặc, ông chủ, vừa rồi tôi không cười mà...!"
"Tôi nghĩ quyết định giữ lại Hi Nhân vừa rồi thực sự là một quyết định khôn ngoan nhất, và nó cũng phản ánh khả năng lãnh đạo xuất sắc của anh. Đó thực sự là một tấm gương mà bọn chuột nhắt chúng tôi cả đời đều không thể đạt tới..."
"Tôi hoàn toàn không có nở nụ cười nào cả... Tôi nghĩ mọi người nhìn nhầm đúng không?"
"Trời đất chứng giám nha...!"
Một bên tâng bốc, một bên cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132619/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.