Trương Thiên chỉ vào miếng thịt làm cho sáu người bọn họ…
Ông Trùng, Bình Xuyên và Tiết Khải Dương còn khen ngợi Trương Thiên tốt như thế nào, nhưng tình hình bây giờ…
Tất cả đều nhìn Trương Thiên với đôi mắt hình viên đạn!
“Sao lại nhìn tôi như thế này? Chia thịt đi!” Trương Thiên mặt dày nói.
Mọi người đều trở mặt bắt đầu khinh thường!
Năm mươi cân thịt không phải là một miếng thịt nhỏ, một người có thể chia đến tám chín cân thịt là đủ ăn rồi!
Nhưng so với một trăm năm mươi cân thịt trong tay Trương Thiên, năm mươi cân thịt này xem ra còn quá ít, mọi người có thể không căm thù Trương Thiên sao?
Đặc biệt là Trương Thiên cầm miếng thịt to hơn miệng lên, vẻ mặt rất thích thú.
“Ăn một mình!” Sáu người đồng thời thở dài.
Ông Trùng vỗ ngực kêu lên: “Đội trưởng, anh không cảm thấy khó chịu sao? Lương tâm anh đâu?”
“Tôi khen anh ta sớm quá rồi. Trên đời này lấy đâu ra người tốt chứ?” Bình Xuyên khóc ròng nói: “Tôi còn khen anh ta rất tốt nữa chứ?”
“Tôi còn nói anh ta là thần tượng có sức hút nữa? Tôi khinh!” Tiết Khải Dương ghét bỏ nói.
“Không biết xấu hổ!”
Nhưng Viên Quỳ vẫn im lặng, cậu ta đã từ từ cắt thịt rồi ăn.
Năm người của doanh trại Thần Long chẳng có thời gian truy đuổi sự vô liêm sỉ của Trương Thiên, vội vàng gắp, một miếng thịt ngon như vậy, ngồi chờ thì chỉ để người khác gắp hết thôi.
Nếu bạn không thể gắp được một miếng, vậy thì bạn sẽ thiệt!
Trương Thiên bỏ qua lời phàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132616/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.