Lâm Tử Thanh cầm hoa, vui vẻ ghé sát vào bên mũi ngửi, cười hỏi: “Dạo này sao mà cứ hay tặng hoa cho em vậy? Anh trở nên lãng mạn rồi à?”
“Làm vợ vui là chuyện cả đời mà!” Trương Thiên nhướn mày, hãnh diện nói.
Lâm Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Hay là bình thường ở ngoài chơi bời với cô nào rồi, sau đó học được từ trêи người bọn họ?”
Bầu không khí liền có gì đó hơi sai sai, đây là đang muốn nói khách sáo à?
Trương Thiên kêu to oan quá, dạo này thật sự là bận tối mắt tối mũi, thời gian đâu mà đi tán gái chứ?
“Anh là thật lòng, có trời đất chứng giám mà!”
“Hửm, nom anh căng thẳng quá nhỉ? Em cũng đâu có nói là sẽ để bụng đâu!” Lâm Tử Thanh cười nhạt.
Cô tựa như tiên nữ trong sáng trêи cung trăng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng của thiếu nữ trong thiên hạ, đẹp đến khuynh thành, đẹp đến huyền diệu.
Nhất là trêи người cô còn thoảng một làn hương thơm mát đặc biệt.
Trong gió đêm mát mẽ, Trương Thiên vòng tay ôm lấy cô, lại cảm thấy tựa như đang vén lên một phần thế giới mình yêu thích, rồi kìm lòng không đậu mà hôn lên.
Giờ này khắc này, đất trời được bao phủ bởi tình yêu nồng đượm…
“Hắc xì…”
“Khụ khụ… đi đây đi đây! Cơm chó này em nuốt không nổi!” Tiểu Lục nói rồi vội vã rời đi.
Tiếng ho khan cắt đứt hai người, Lâm Tử Thanh thẹn thùng bèn dừng lại, rồi hai người bắt đầu tản bộ bên hồ.
Trương Thiên thì dường như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132593/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.