Trương Thiên Thiên cũng sẽ không cho Vương Miêu Miêu cơ hội dè bỉu mình?
Đừng có ép tôi phải ra tay vả mặt cô chứ?
Trương Thiên lộ ra nụ cười thản nhiên, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của người xung quanh, ngược lại lễ phép quay sang Lâm Tử Thanh hỏi: “Bà xã, em muốn cái túi xách này sao?”
Vương Miêu Miêu híp mắt nhìn Trương Thiên, lại muốn dùng miệng thoát một kiếp này à? Hừ, không có đâu, đừng hòng!
Cô ta lập tức chen ngang nói: “Dừng, tôi nói vị tiên sinh này, làm gì có người phụ nữ nào cảm thấy có đủ túi xách rồi chứ?”
“Anh không có tiền mua, cũng đừng dùng miệng xảo biện, nói đi nói lại suy cho cùng chính là không muốn tiêu tiền cho người phụ nữ của mình! Cặn bã!”
“Vị quý bà này nói có lý, còn thật sự quay sang hỏi người phụ nữ của mình có muốn túi xách không nữa chứ?”
“Anh ta chỉ cần mua là được, làm gì có ai không muốn túi xách cơ chứ!”
“Anh ta như thế, cô gái ấy nhất định sẽ ngại không dám nói thẳng, chắc chắn sẽ nói không thiếu rồi!”
Nhìn thấy mọi người tỏ vẻ khinh thường, Vương Miêu Miêu và ông chủ Khổng đều lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Biết ngay nghèo kiết xác không mua nổi, còn dám dè bỉu tôi? Hắc hắc!” Vương Miêu Miêu thầm nói.
Lâm Tử Thanh cũng không để ý lời nói của mọi người xung quanh, chớp đôi mắt đẹp lắc đầu nhẹ giọng nói: “Không cần, em cũng không thiếu túi xách.”
Trương Thiên ho khan hai tiếng, cười nói: “Anh đương nhiên biết em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132561/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.