Bốp!
Tề Nguyên Thiều tự vả mặt thật đau!
Tình huống này trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ của anh ta.
Ông bố đáng kính của anh ta vậy mà lại hèn mọn quỳ gối trước mặt của Trương Thiên?
Hai bên Trương Thiên còn có ba người khiến anh ta phải sợ hãi cả đời là Châu Vũ, Bạch Tiểu Mộc và Triệu Chí Hổ.
Bọn họ đều hung ác nhìn về phía anh ta.
Tề Nguyên Thiều nhìn mọi thứ trước mắt, hai chân như nhũn ra, sắc mặt trắng bệch, trong lòng có hàng vạn câu hỏi vì sao!
Có ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Trương Thiên nhìn về phía Tề Mộc Lương, nghiền ngẫm nói: “Tề gia chủ, hình như lệnh công tử không ủng hộ việc chia một nửa tài sản cho tôi?”
“Xem ra vẫn phải kiên trì thực hiện phương án ban đầu rồi!”
Phương án lúc đầu là diệt sạch nhà họ Tề, một nửa tài sản này ít nhất cũng có thể buông xuống được.
Tề Mộc Lương cực kì hoảng sợ, vội vàng xin tha: “Không, Thiên gia!”
“Tôi nguyện ý lấy ra một nửa tài sản chuyển cho anh, tôi là gia chủ nhà họ Tề, tất cả phải nghe theo lời tôi…”
Sau đó, Tề Mộc Lương oán hận nhìn chằm chằm Tề Nguyên Thiều.
Tề Nguyên Thiều vẫn đứng tại chỗ, nhíu mày hỏi: “Bố, sao bố phải quỳ trước cái thằng phế vật Khánh Giang này?”
“Nhà họ Tề chúng ta sao phải làm vui lòng nó? Còn phải cho thằng nhãi đấy một nửa tài sản? Bố, bố điên rồi à!”
Gọi Thiên gia là phế vật Khánh Giang?
Còn dám gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132555/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.