Chương trước
Chương sau
Sau khi đám người Chu Võ
lướt qua cổng, có một người đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi đi ra, phía
sau còn có gần bốn người đàn ông mặc trang phục bảo vệ đồng nhất.
Người đàn ông trung niên
chính là quản gia của nhà họ Tề, mà những người phía sau đó chính là vệ sĩ của
nhà họ Tề đều là một ít người biết võ có luyện võ!
Quản gia nhíu mày, dẫn
người đi lên trêи.
Vốn vẻ mặt của ông ta
rất nghiêm túc, vừa định há miệng mắng một câu “ai dám gây chuyện ở nhà họ
Tề”, nhưng còn chưa kịp nói ra được, bởi lẽ ông ta nhìn thấy trong đám
người trước mặt có Triệu Chí Hổ, còn có Bạch Tiểu Mộc của nhà họ Bạch ở thành
phố Thiên Hải.
Hai người kia không phải
loại một ông quản gia như ông ta có thể đối phó.
Ông ta khách sáo cúi
chào, chắp tay giả lả hỏi: “Đây không phải anh Hổ à? Còn cả công tử nhà họ
Bạch ở đây nữa? Tôi là quản gia quán xuyến chuyện của nhà họ Tề, xin hỏi hai vị
đây, hai vị dẫn theo nhiều anh em theo sau lưng như thế, là đến nhà họ Tề chúng
tôi làm gì vậy?”
Đồng thời ông ta còn
nhìn sang Chu Vĩ đứng ở vị trí đầu một lần, khẽ gật đầu.
Chu Võ nhìn quản gia một
chút, ghét bỏ nói: “Anh Thiên chỉ cho chúng ta thời gian có hạn, nhưng
triệu tập đủ người đến cũng tốt không ít thời gian rồi, không rảnh tán gẫu với
một gã quản gia nhà họ Tề như ông! Nhanh đi gọi người bên trong ra đây!”
Triệu Chí Hổ cũng biết
ngài Thiên chỉ cho nửa giờ, gật đầu nói: “Quản gia Hà, nếu ông không muốn
chúng tôi phá nát nhà họ Tề, thì nhanh gọi chủ của các người ra đây!”
Bạch Tiểu Mộc gằn giọng
bồi thêm một câu: “Tranh thủ thời gian, còn phải giao Tề Nguyên Thiều ra
đây!”
Nghe lời lệnh như thế,
Hà Toàn có cảm giác không xong rồi.
Hẳn là ông trời con kia
lại gây ra chuyện gì nữa rồi.
Một người là ông hai của
bang Đông Khôi, một người cai quản nhà họ Bạch, đây chính là ảnh hưởng đến mạng
lưới quan hệ của nhà họ Tề, không ai trong số này ông ta có thể đắc tội nổi.
Ông ta cuống quýt nói:
“Dạ, các vị xin chờ, tôi sẽ đi gọi ông chủ và cậu chủ.”
Lúc ông ta quay người
rời đi, người Chu Võ dẫn theo cũng chặn trước đi vào trong sảnh lớn nhà họ Tề.
Trong căn phòng đèn đuốc
sáng trưng, người của tập đoàn Thiên Diệu xếp từ bên trong ra đến ngoài cửa,
động tĩnh gây ra là rất lớn.
Ông chủ nhà họ Tề đi ra
trước, vẫn còn mặc nửa áo ngủ, bên ngoài chỉ khoác đơn giản một cái áo, đi như
bay về phía này. Tuy nhiên, khí thế của loại nhân vật lớn như thế này vẫn không
hề giảm mất nửa phần.
Nhà họ Tề ở Thiên Hải
cũng coi như một xí nghiệp có tiếng, ít nhất cũng là nhân vật quan trọng trong
hội thương nhân. Xét về vai vế, nói trắng ra Tiểu Mộc là hậu bối, chỉ là nhà họ
Bạch giàu có nhất, ông ta cũng phải kiêng kị người nhà họ Bạch. Chưa hết, trước
kia Triệu Chí Hổ này là ông hai của bang Đông Khôi, cũng coi như phải cho một
chút mặt mũi.
Tề Mộc Lương thấy nhiều
người xông vào nhà họ Tề như vậy, trong lòng nghi ngờ: “Cậu chủ Bạch và
ông hai, đã trễ thế này rồi, vì sao hai vị lại đến đây?”
Hai người kia chưa đáp
lời, Chu Võ đã giành trước: “Chúng tôi là đến để hỏi tội! Hẳn ông chưa gọi
Tề Nguyên Thiều phải không? Tề Nguyên Thiều đó đang ở đâu? Nhanh bảo gã đi ra
đây!”
Giọng của Chu Võ rất
lớn, khí thế áp đảo cũng không thiếu được.
Hỏi tội? Tề Nguyên Thiều
gây chuyện?
Tề Mộc Lương nhíu mày
hỏi: “Vị này chính là?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt
ông ta giữ trêи người Chu Võ, dù sao người nãy cũng đứng ở vị trí đi đầu…
“Vị này chính là
tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Thiên Diệu chúng tôi, Chu Võ, anh
Võ!” Triệu Chí Hổ gằn giọng giới thiệu.
Tập đoàn Thiên Diệu?
Tề Mộc Lương nghe tên
này, trong lòng giật mình!
Mọi người trong giới đều
biết, hai ngày nay, thế lực cường đại hung ác trăm năm của thành phố Thiên Hãi,
bang Đông Khôi chính là bị tập đoàn Thiên Diệu của chủ tịch là ngài Thiên, một
mình tiêu diệt.
Nghe đồn đó là một cường
giả khủng bố lấy một địch năm, lấy một địch ngàn!
Trước mắt ai ở thành phố
Thiên Hải cũng muốn nịnh bợ tập đoàn Thiên Diệu, ngay cả nhà họ Bạch cũng phải
kính trọng ba phần, tất cả mọi người biết tiếp theo thành phố Thiên Hải sẽ bị
thanh tẩy một trần, sau đó tập đoàn Thiên Diệu hiện tại chắc chắn sẽ thay thế
vị trí vốn có của bang Đông Khôi.
Một số người hiểu chút
chuyện sẽ biết, ai tiếp tục muốn tiếp tục trụ lại ở Thiên Hải, thì trăm triệu
không thể đắc tội tập đoàn Thiên Diệu này!
Nếu không, kết cục của
bang Đông Khôi chính là một ví dụ “giết gà dọa khỉ!”
Huống hồ gì ai dám nói
thực lực của mình mạnh hơn bang Đông Khôi trước đó?
Tuy là người đứng trước
mặt không phải ngài Thiên, nhưng vị tổng giám đốc này cũng coi như là hai cánh
tay đi…
Rốt cuộc Tề Nguyên Thiều
của nhà mình đã làm gì mà đắc tội nhân vật này?
Tề Mộc Lương để lộ ra vẻ
mặt sửng sốt, chào đón Chu Võ vô cùng kính cẩn: “Anh Võ, xin chào! Tôi là
chủ tịch của tập đoàn nhà họ Tề, Tề Mộc Lương, không biết ngài tìm con của tôi
có chuyện gì chăng?”
Chu Võ không nhìn sắc
mặt một chút nào, nhếch môi nói: “Ông chính là bố của Tề Nguyên Thiều sao?
Vậy cũng khéo, nếu con ông không làm đúng lời, tôi sẽ đến hỏi chỗ bố gã là
ông!”
Thấy Chu Võ không nói rõ
ràng, ông ta lại quay sang nhìn hai người khác.
Triệu Chí Hổ cười bảo:
“Cậu ấm Tề nhà các người đắc tội anh Thiên của tập đoàn Thiên Diệu chúng
tôi!”
Bạch Tiểu Mộc cũng sừng
sộ tiếp lời: “Nếu ông không muốn gã toi đời, nhanh đi kêu Tề Nguyên Thiều
xuất hiện đi.”
Lại là đắc tội ngài
Thiên của tập đoàn Thiên Diệu!
Lòng Tề Mộc Lương khẽ
chấn động, lộ ra vẻ kinh ngạc mà nói thầm: Người mà bố mày cũng không dám đắc
tội, thằng phá gia nhà mày lại đụng vào?
Ông ta quay người giận
dữ hỏi người làm: “Tề Nguyên Thiều đâu?”
“Ông chủ, quản gia
Hà đã đi gọi rồi!” Người làm cúi đầu trả lời.
Tề Mộc Lương gật đầu nói
với đám Chu Võ: “Không biết ngài Thiên có phải có hiểu lầm gì với nghiệt
tử nhà tôi không? Mấy vị đợi một chút!”

Lúc này Tề Nguyên Thiều
còn đang cầm di động bình luận trong khung chat khiêu khích Trương Thiên ở
phòng livestream của Lâm Tiểu Nhã!
Thiên Hải Tề Thiếu: @Ông
Nội Của Thiên Hải Tề Thiếu, không phải nói muốn tới xử tao à? Sao tao vẫn chưa
thấy ai vậy? Ha ha, láo toét!
Thiên Hải Tề Thiếu: Cứ
chờ đi, ông mày đã cho người tra ID của mày rồi. Nếu tao tìm được mày, chắc
chắn tao sẽ cho mày biết tội!
Thời gian sắp gần nửa
giờ.
Người bên trong phòng
trực tiếp càng ngày càng nóng nảy, mùi thuốc súng cũng theo thời gian ngắn lại
mà càng nồng nặc thêm. Mọi người không quan tâm Lâm Tiểu Nhã đang làm gì, chỉ
chờ xem vị thần hào nào sẽ bị bẽ mặt.
Trương Thiên thấy thời
gian sắp đến, mỉm cười bình luận trả lời.
Ông Nội Của Thiên Hải Tề
Thiếu: “Sắp đến giờ rồi, kết cục gì thì anh chờ một lát sẽ thấy.”
Nói xong một câu này,
Trương Thiên bật cười nói với Tô Vân Nguyệt ở bên cạnh: “Nhanh ăn hết mấy
thứ này đi, tôi sợ lát nữa nhìn livestream thấy bốc mùi quá, ăn không
nổi!”
Tô Vân Nguyệt tò mò hỏi:
“Anh có niềm tin vậy à? Nhỡ đâu nhà họ Tề bọn họ phản công, bắt ép anh ăn
lại thì sao?”
Trương Thiên nhếch môi
lên, nghiền ngẫm: “Vậy sau đó em còn hôn anh không?”
Không khí có phần mập
mờ, Tô Vân Nguyệt xấu hổ, tai đỏ lên.
Trong phòng livestream,
mọi người nhìn thấy lời khí phách của “Ông Nội Của Thiên Hải Tề
Thiếu”, mọi người trong cả phòng trực tiếp càng sôi sục hơn.
Tất cả đều là tiếng thét
của quần chúng ăn dưa: “Ngồ chờ thần hào treo cậu ấm Tề lên đánh!”
Tề Nguyên Thiều không
phục, còn vô cùng khinh thường mà gõ chữ, chuẩn bị đáp lại…
Rầm!
Chính ngay lúc này, quản
gia Hà đi vào, la lên: “Cậu chủ, cậu đã gây ra chuyện gì rồi? Cậu nhanh ra
khỏi phòng đi, bên ngoài có người đến muốn gây chuyện, ông chủ cũng phải đi ra
ngoài rồi!”
Cái gì?
Thật sự có người đến
đây?
Tề Nguyên Thiều nhướng
mày lên, lộ ra biểu cảm kinh ngạc mà thì thầm: “Thật sự dám đến gây
chuyện?”
Chỉ là, rất nhanh sau
đó, cậu ấm Tề lại quay về bộ dạng nhàn nhã như không, lạnh lùng nói:
“Không phải chỉ là một chút hạng nhãi nhép thôi sao? Tất cả các người ra
đuổi đám đó đi, còn gọi đến bố tôi ra ngoài làm gì?”
Gã hoàn toàn không nóng
nảy!
Hà Toàn biết tính nết
của cậu ấm Tề, bình thường thường xuyên gây chuyện, chỉ là những người đó đều
bị Hà Toàn đuổi đi hết. Nhưng mà, bây giờ người ta cướp cửa xông vào đấy?
Đừng nói là Hà Toàn ông
ta, sợ là chính ông chủ cũng không đuổi người đi dễ dàng vậy đi?
Hà Toàn lo lắng thúc
giục: “Cậu chủ, cậu vẫn nên đi ra ngay đi!”
“Coi ông gấp kìa,
có thể có gì chứ!” Tề Nguyên Thiều vừa thay quần áo vừa ghét bỏ nén giận,
ra khỏi phòng.
Phòng của Tề Nguyên
Thiều ở lầu hai, cần phải đi qua một cầu thang mới có thể xuống sảnh lớn. Lúc
này, gã mặc đại một cái quần cộc, cầm di động, bước chân đi chậm rì rì, vô cùng
kiêu ngạo mà đi xuống.
Lúc đi đến hành lang, gã
có phần luống cuống, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sao lại thế này?
Vốn Tề Nguyên Thiều còn
tưởng chỉ có một người “Ông Nội Của Thiên Hải Tề Thiếu” thôi, hoặc là
cũng lắm cũng chỉ một vài người đến, nhưng ở dưới bây giờ là thế nào?
Một mảng đầy đầu người
đông nghìn nghịt, còn xếp ra đến tận cửa. Nội tâm gã không thể không bắt đầu
căng thẳng.
Tề Nguyên Thiều trừng
mắt nhìn đám người dưới lầu, vẫn đứng bên trêи không nhúc nhích, phán đoán tình
thế.
Hình như bố của gã cũng
không dám động đến.
Quản già Hà Toàn đi sau
thúc giục, nhưng cậu ấm Tề đã như ngây ra đó, hoàn toàn không nghe được một
chút gì nữa, trong lòng không ngừng lặp lại cái tên đã nhớ kỹ: “Ông nội
của Thiên Hải Tề Thiếu?”
Lúc này Tề Nguyên Thiều
ở trêи lầu đang đứng đối mặt với Chu Võ.
Sau khi Chu Võ nhìn thấy
bóng người, hai mắt dữ tợn, ra tay chỉ vào người trêи lầu hỏi: “Mày chính
là Tề Nguyên Thiều?”
Tiếng la vừa phát ra,
mọi người im lặng!
Ánh mắt nóng cháy của
mọi người đều nhìn sang, nhất là mấy người được dẫn đến phía sau. Mấy chục đôi
mắt con ngươi trừng mắt, giống một đám sói đói.
Chủ nhà họ Tề chắp hai
tay sau lưng, quay đầu lại nhìn một chút: “Giám đốc Chu, đó đúng là thằng
con của tôi.”
Tề Nguyên Thiều nhíu mày
vẫn gượng quát: “Ông mày chính là Tề Nguyên Thiều, sao nào?”
Ha ha, còn dám tự xưng
ông mày?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.