Chương trước
Chương sau
“Diệt trừ Triệu Tinh của Đông Khôi Xã!” Trương Thiên trầm giọng đáp lại.
“Cái gì?” Hai người Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, trăm miệng một lời mà kêu lên.
Từ từ!
“Anh Thiên, vừa rồi Tiểu Mộc nói nhiều như vậy, anh không nghe vào một câu nào sao?” Châu Vũ ngạc nhiên hỏi.
Bạch Tiểu Mộc ngăn cản: “Anh Thiên, đừng mà!”
“Đông Khôi Xã thật sự không dễ chọc, không phải đã nói sao? Chọc người khác thì phí tiền, chọc Đông Khôi Xã thì phí mạng đó!”
“…”
Sức mạnh giả ngầu vừa rồi đâu?
Dựa vào hai cậu còn muốn làm vua giả ngầu!
Trương Thiên lạnh lùng đi về hướng ghế lô.
Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc run run rẩy rẩy co co rúm rúm, an ủi lẫn nhau.
Bạch Tiểu Mộc nói: “Anh Vũ, Đông Khôi Xã có tiên nhân đó!”
Châu Vũ lắc lắc đầu nói: “Bỏ đi, tôi tin tưởng anh Thiên, có anh ở đây thì không có việc gì.”
“Dù sao tôi đứng ở đằng sau anh Thiên, giả ngầu vô số lần, mà chưa thấy qua anh ấy chịu thiệt!”
Trong lòng Bạch Tiểu Mộc có chút kϊƈɦ động, nhưng nghĩ đến Đông Khôi Xã vẫn cảm thấy sợ hãi: “Tôi vẫn hơi sợ!”
“Bất kể giá nào, giả ngầu thất bại đau một thời phòng, không giả thì hối hận cả đời!” Châu Vũ nuốt ực chén canh gà độc dược.
Rốt cuộc Bạch Tiểu Mộc vẫn cắn răng gật gật đầu.
Rầm!
Trương Thiên đi ở phía trước, tới phòng đầu tiên thì trực tiếp giơ một chân đá văng.
Bên trong chỉ có một đôi nam nữ, hình như đang chơi cưỡi ngựa, đi dạo thảo nguyên xanh…
Hai người sợ tới mức ngã ngựa kêu đau.
“Không phải…” Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc thò qua xem xét.
Gian phòng tiếp theo!
Trương Thiên tiếp tục đi qua, đá văng cánh cửa của nó!
Phòng này càng xuất sắc, năm vua năm hậu vận động nhiều người, trò chơi bàn xoay nước Rus.
Hàng loạt tiếng kêu!
Thấy Trương Thiên phá cửa, mấy người đàn ông muốn cầm lấy vũ khí trừng mắt vọt tới.
Nhưng sau khi Bạch Tiểu Mộc và Châu Vũ xuất hiện, bọn họ thấy là anh Mộc, đành vội vàng héo xuống, không dám ra tiếng.
Tiếp theo, Trương Thiên đi về hướng phòng tiếp theo.

Trong ghế lô của Triệu Tinh.
Trong bàn rượu chỉ có một mình Tô Vân Nguyệt là phụ nữ, còn lại toàn là đàn ông.
Triệu Tinh và bốn tên bảo tiêu của gã ta, Tô Vân Nguyệt và một nam trợ lý, tổng cộng có bảy người!
Lần này Tô Vân Nguyệt tới là vì bị Triệu Tinh uy hϊế͙p͙.
Triệu Tinh lên tiếng kêu gọi Thiên Bảo Các: “Nếu người của nhà họ Tô có thể tự mình tiến đến thành phố Thiên Hải xin lỗi trước khi hai tay của gã ta khôi phục, Đông Khôi Xã bọn họ sẽ suy xét bỏ qua cho phố di sản văn hóa của Khánh Giang!”
“Nếu không tới, chờ cánh tay gã lành lại, sẽ tự mình dẫn người huỷ hoại con phố đó!”
Đó cũng chính là con số mà nhà họ Tô quản lý!
Nói thật, lời này nói ra chỉ để hù người, hơn nữa muốn dụ dỗ người đến thành phố Thiên Hải, bởi vì vị kia của Đông Khôi Xã chỉ ra tay ở thành phố Thiên Hải mà thôi.
Nhưng Ôn Nghiễm Nghĩa thuật lại yêu cầu của Triệu Tinh cho Tô Vân Nguyệt, hơn nữa còn giải thích Đông Khôi Xã là xã hội đen, phân tích Tô thị quả thật đối kháng không nổi với bọn chúng.
Cho nên lần này Tô Vân Nguyệt tự mình tới, hơn nữa còn mang theo vài ngàn vạn đến, muốn dùng tiền giải quyết!
Triệu Tinh biết một mình Tô Vân Nguyệt tới đây, đương nhiên là nổi lòng háo sắc.
Ai có thể chống đỡ được đại mỹ nữ như Tô Vân Nguyệt kia chứ?
Cho nên mới tự mình dàn xếp bàn rượu hôm nay, còn nói chỉ cần Tô Vân Nguyệt uống sạch rượu trêи bàn, gã ta hứa sẽ tha cho Tô thị!
Bình thường tửu lượng của Tô Vân Nguyệt cũng ổn, trêи bàn chỉ có mười hai bình, chỉ là bia Harbin mà thôi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Triệu Tinh, trực tiếp bắt đầu nốc bua!
Lúc này, trợ lý của cô ta mới đứng trong góc tường quay video cho Tô Phong xin giúp đỡ.
Từ lúc Tô Vân Nguyệt cầm lấy chai bia, Triệu Tinh đã lộ ra nụ cười xấu xa, bởi vì mười hai chai bia này đã đổi rồi, ai uống vào cũng sẽ say, còn có thể làm người ta mặt đỏ tai hồng…
Chỉ dựa vào chiêu này, Triệu Tinh đã lừa gạt không ít cô gái!
Tô Vân Nguyệt trước mắt đã là vật trong bàn tay gã ta!
Một tên chó săn bên cạnh Triệu Tinh cố lấy can đảm thấp giọng nói với gã: “Cậu chủ, có thể chia con đàn bà này chút cho anh em không?”
“Cậu chủ, cậu là lão đại cậu lên trước, có thể chừa chút canh cho chúng tôi không?”
“Lão đại, cả đời tôi khó cầu được loại cực phẩm này? Xin hãy thưởng cho!”
“Cầu ban thưởng! Nếu có thể chiếm được con nhỏ này, kiếp này của tôi không hối hận…”
Bọn người này chảy cả nước miếng.
Nếu là bình thường, bọn chúng cũng không dám đưa ra loại yêu cầu quá đáng này, chủ yếu là con mồi hôm nay quá mức mê người.
Thậm chí bọn chúng có một loại cảm khái có được cô ta cũng tình nguyện chịu chết.
Triệu Tinh quay đầu lại nhìn bốn tên chân chó của mình một chút, lại đánh giá Tô Vân Nguyệt đang nốc rượu trước mắt, hơn nữa có chút rượu tràn ra, gã cũng nuốt nước bọt mà cười nói: “Ha hả, đêm nay người nào cũng có phân!”
“Lão đại có tốt với tụi mày không?”
“Chơi gangbang ở đây luôn!”
“Ai gặp thì có phần.”
Bốn gã bảo tiêu lược há to miệng gật đầu lia lịa.
Triệu Tinh đưa tay chỉ trợ lý nam của Tô Vân Nguyệt, lớn tiếng nói: “Đây là cô chủ của mày đúng không? Tới, ai gặp thì có phần, đợi lát nữa mày cũng tham gia!”
Cái quỷ gì?
Trái tim của trợ lý nam lập tức không chấp nhận được, tuy rằng người này rất lớn rất mạnh, nhưng mình chẳng qua là một viên chức, trêи có mẹ già dưới có con thơ…
Anh ta lắc đầu nói: “Không cần, các người đừng làm xằng bậy!”
Lúc này Tô Vân Nguyệt đã uống xong bốn chai, đầu óc có chút đau nhức, vẻ mặt đã hơi mê ly, cô ta lung lay thân thể một chút, nhíu mày nói: “Đầu đau quá!”
“Triệu Tinh, vừa rồi anh nói cái gì?”
Trong lúc mơ hồ, hình như cô ta nghe thấy tiếng cười âm hiểm và cái gì có phần đấy.
Triệu Tinh ra hiệu bảo người cầm lấy một chai bia, anh đi lên, cánh tay không đỡ được Tô Vân Nguyệt, chỉ có thể dựa sát người vào, tên chó săn đưa bia lên.
Gã ta cười xấu xa, nói: “Cô Tô, còn chưa uống xong đâu, uống xong thì tôi nói cho cô biết.”
Mùi hương xông vào mũi, xúc cảm mịn như tơ!
Có vẻ Tô Vân Nguyệt đã cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, đặc biệt là đôi tay kia, cô ta muốn né tránh: “Cậu chủ Triệu, nói chuyện phải giữ lời, tôi uống rượu, anh phải tuân thủ lời hứa!”
“Đương nhiên!” Triệu Tinh dán sát tới mà nói.
Tô Vân Nguyệt cầm lấy cái chai, lúc này, cô ta đột nhiên buông lỏng tay ra, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sắc mặt đỏ sẫm, nước trêи người bắt đầu rơi xuống.
“Rượu này, Triệu Tinh anh…”
Triệu Tinh cười xấu xa nói: “Ha ha ha… Có phải rượu ngon hay không? Cô Tô yên tâm, rượu này chỉ có thêm một chút thứ để cô giảm bớt tổn thương mà thôi!”
Anh bảo với mấy tên bảo tiêu phía sau: “Lại đây hỗ trợ, chẳng lẽ muốn tao dùng đôi tay tàn phế này làm hay sao?”
Mấy tên bảo tiêu đã chờ giờ khắc này lâu lắm rồi!
Chúng lập tức tiếp lên trước, nếu người nào không theo kịp thì người đó thua lỗ.
Đặt Tô Vân Nguyệt ngã ngửa trêи bàn!
Trợ lý của Tô Vân Nguyệt kinh hoảng mà kêu la: “Các người đừng, giám đốc Tô chúng tôi chính là…”
Triệu Tinh tàn nhẫn mà nói: “Câm miệng, nếu muốn được chia một chén canh thì xếp hàng, bằng không chém mày thành vài đoạn cầm đi cho chó ăn.”
Trợ lý không dám nhiều lời.
Tô Vân Nguyệt thống khổ khó chịu, cô ta biết nhóm người trước mắt muốn làm gì!
Đôi mắt cô ta đã trở nên mê ly, cau mày, mơ hồ nói: “Các người tránh ra, cút ngay, tôi không thể để các người chạm vào, tôi là người của Trương Thiên…”
“Tôi yêu anh ấy, tôi chỉ có thể là của Trương Thiên!”
“Trương Thiên…”
Triệu Tinh nghe cái tên này thì cực kỳ phẫn nộ, trải qua tìm hiểu, gã ta biết người đánh gãy tay mình chính là Trương Thiên.
“Đi con mẹ nó Trương Thiên!”
Nghĩ đến thôi là đã tức ói máu!
“Cô là con đàn bà của nó đúng không? Tôi không dạy dỗ cô cho ra trò, tôi không họ Triệu!”
Vào lúc bị uy hϊế͙p͙ mãnh liệt nhất, Tô Vân Nguyệt nghĩ đến chính là người đàn ông.
Đó là người đàn ông duy nhất làm việc, có thể làm cô ta khuất phục kính nể!
Nhưng nếu đêm nay xảy ra chuyện gì, Tô Vân Nguyệt cô sẽ không xứng, cô không thể mất đi cái gì…
Cô ta phải giữ vì Trương Thiên!
Cô điên cuồng kêu lên, gần như tuyệt vọng!
Lúc này, Triệu Tinh muốn bảo mấy tên chó săn đè cô ta lại, gã ta bảo chúng lấy di động ra.
Mấy tên bảo tiêu nhìn thoáng qua nhau, đều hưng phấn không kiềm được.
Đậu má!
Tình hình này cảnh tượng này, ai mà không kϊƈɦ động?
Bốn người bọn chúng đều móc di động ra…
Phanh!
Đúng lúc này, cánh cửa ghế lô bị đá văng ra.
Người ngoài cửa vừa thấy cảnh tượng bên trong, lại là trò vận động nhiều người sao?
Đột nhiên, bóng người khủng bố kia đi đến, hai mắt người nọ như phát ra ánh sáng đỏ rực.
Triệu Tinh và bảo tiêu của gã, năm người cùng bị bóng người ma quỷ khủng bố dọa sợ.
Kinh hoảng đến đồng tử phóng to ra, toàn thân run rẩy, có một người trực tiếp quỳ gối xuống mặt đất.
Triệu Tinh chưa từng gặp qua cường giả cường đại, uy áp kinh người như thế!
Gã ta kinh hoảng thất thố mà hô to: “A a… Mày là ai?”
“Tao chính… Là Triệu Tinh… của Đông Khôi Xã!”
“Mày… Muốn làm gì?”
Nói chuyện run rẩy, gần như sợ tới mắc tiểu, tan vỡ, toàn thân vô lực, giống như một phế nhân!
Khí thế của người tới thật sự quá khủng bố!
Người này không phải Thái Dương thần Trương Thiên thì còn là ai?
Giờ phút này, anh không nói lấy một lời, nhưng tất cả mọi người lại như con kiến bị anh làm cứng đờ lại.
Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện hai người đàn ông.
Châu Vũ và Bạch Tiểu Mộc nhìn cảnh tượng trong phòng, cảm thấy thật khϊế͙p͙ sợ.
Triệu Tinh trịnh thượng ở trước mắt bọn họ, giờ phút này, không biết vì cái gì lại như thần phục, thấp hơn Trương Thiên nửa phần, hơn nữa còn nhìn lên Trương Thiên.
Kỳ thật đây là thần uy của Trương Thiên!
Với tâm lý của những người này, sao chúng có thể ngăn cản được loại uy áp này?
“Con mẹ nó, anh Thiên thật sự trâu bò quá!” Bạch Tiểu Mộc đứng ở phía sau nhìn bóng dáng của Trương Thiên cùng không khí khủng bố giữa sân, cầm lòng không đậu mà cảm khái.
Châu Vũ tự nhiên mà gật gật đầu, nói: “Đương nhiên, đó chính là anh Thiên!”
“Tôi cảm nhận được, hình như anh Thiên thực tức giận…”
Không phải hình như, quả thực là đang nổi xung thiên.
Bởi vì ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Trương Thiên giơ bàn tay lên, trực tiếp tát một bạt tai hất bay bốn tên bảo tiêu.
Đúng, cậu không nhìn lầm.
Bọn Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc chỉ nhìn thấy Trương Thiên quét qua một chưởng mà thôi, bốn tên Đông Khôi Xã đã đâm nát cả cái bàn, ghế dựa thậm chí là vách tường, thậm chí còn có một tên bị vặn đầu 720 độ.
Cực kỳ dọa người!
Hai người kinh ngạc đến hít hà một hơi!
Gương mặt dại ra.
Triệu Tinh trừng lớn đôi mắt nhìn quanh bốn phía, kéo thân hình muốn lui về phía sau.
Gã ta hoảng loạn nói: “Con mẹ nó mày rốt cục là ai?”
“A, mày đừng có đụng đến ta, nếu mày dám động ta, Đông Khôi Xã tuyệt đối làm mày không sống sót bước ra được thành phố Thiên Hải!”
Trương Thiên dẫm một chân lên chân Triệu Tinh.
Gã ta kêu to!
Tiếp theo Trương Thiên giơ cánh tay lên, gằn từng chữ một mà rống giận: “Tao là ai mà mày không biết? Vừa rồi không phải nói muốn dạy dỗ người đàn bà của tao à?”
“Đi tìm chết!”
Cái gì?
Người này lại là Trương Thiên?
Trong lòng Triệu Tinh rối bời.
Con mẹ nó!
Bạch Tiểu Mộc kinh hoảng nói: “Anh Thiên muốn làm gì? Anh muốn giết Triệu Tinh sao?”
“Thật sự không được, đó chính là cậu chủ của Đông Khôi Xã!”
“Nếu hắn ta chết, Đông Khôi Xã không lật tung trời hay sao?”
Châu Vũ nghe vậy thì kinh hãi: “Không thể nào? Cậu chủ của Đông Khôi Xã?”
“Anh Thiên…”
Giả ngầu thì được, nhưng giả quá thì là bi kịch!
Bang! Một cái tát, một nắm đấm, máu văng ra.
Triệu Tinh chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
Ai cũng không ngăn được lửa giận của Trương Thiên…
Hai người Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc sợ ngây người?
Triệu Tinh đã chết?
Trương Thiên đã đi tới hướng Tô Vân Nguyệt, thấy cô ta đỏ ửng nằm liệt trêи mặt bàn, còn đang nói bậy cái gì đó…
Anh ôm lên, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, trầm giọng mà nói: “Bạch Tiểu Mộc, giúp tôi an bài một căn phòng tổng thống thoải mái nhất có giường lớn nhất!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.