Trương Thiên không thể xác định lời mời của Tả Chinh Vĩ là một âm mưu, hay thật sự muốn thu nạp mình vào tổ chức Hừng Đông, cho nên lúc này anh vẫn duy trì cảnh giác.
Có lẽ mình chẳng qua chỉ là một quân cờ để giết Vũ Trường Sinh!
Sau tiếng gọi ầm ĩ, có một người đi ra từ trong bóng đêm.
Xương gò má nhô lên, mặt như con sói hám tài, đúng là Tả Chinh Vĩ!
Dưới vành mũ, hai tròng mắt của Trương Thiên sắc bén, nhếch miệng cười nói: “Nam đường chủ!”
“Lúc trước tôi cho rằng tổ chức chúng ta có tài lực hùng hậu, hẳn là có một nhã uyển làm đường khẩu, không ngờ lại gặp nhau ở những nơi tối thui thế này.”
Vẻ mặt Tả Chinh Vĩ không có gì thay đổi, lạnh nhạt nói: “Tổ chức Hừng Đông chúng tôi không cần nơi tầm cỡ, chẳng qua là chỗ để đặt chân mà thôi, đường hoàng hoặc đơn sơ cũng không ảnh hưởng gì.”
“Cũng đúng!” Trương Thiên trầm giọng nói: “Nam đường chủ, cái khác không nói, Thiên Vân tôi thích vào thẳng vấn đề chính. Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ư? Không chờ nỗi nên muốn tới nhận thưởng đây!”
“Trước đó ông đã nói, gia nhập Hừng Đông là có thể được truyền thừa ánh sáng, rốt cuộc việc này làm như thế nào mới được?”
Tả Chinh Vĩ híp mắt nhìn rồi nói: “Quả nhiên là cường giả, làm hết mọi việc chính là vì trở nên mạnh hơn!”
“Có võ giả nào mà không cảm thấy hứng thú với truyền thừa ánh sáng chứ?” Trương Thiên nói.
Nghe đồn truyền thừa ánh sáng chính là võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132522/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.