Chương trước
Chương sau
Khi trời chạng vạng tối, Trương Thiên dẫn theo Vũ Tử Di đi đến nhà họ Vụ lần nữa.
Hôm nay bầu không khí trong nhà họ Vũ âm u đầy tử khí!
Đám người Bạch sứ giả ẩn nấp xung quanh nhà họ Vũ, cũng từ từ xuất hiện trong bóng tối.
Người thanh niên lạnh lùng nói: “Bạch sứ giả, cái tên Thiên Vân này thế mà thật sự dám khiêng cô chủ của nhà họ Vũ về?”
Anh thực sự không e ngại thực lực của Vũ Trường Sinh sao?
Bạch sứ giả lắc đầu, không nói gì, vẫn luôn không rời mắt khỏi hai người Trương Thiên.
Nhà họ Vũ phòng bị nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Trương Thiên chỉ vừa xuất hiện trêи mảnh đất trống trước cửa nhà họ Vũ, bên trong lập tức có người đi ra.
“Ha ha ha, Vũ Trường Sinh đã trở lại hay chưa? Đám các người cũng không cần ra đây nghênh đón tôi, tôi chỉ cần lấy mạng của Vũ Trường Sinh xong sẽ rời đi!” Trương Thiên nói với người đi đầu tiên.
“Mau dẫn Vũ Trường Sinh ra đây, Thiên Vân đây đến rồi.”
Trong phòng nhanh chóng có người bước ra.
Một luồng khí thể chầm chậm dồn đến, đó là khí tức của cường giả.
Lần này cũng không xuất hiện nhiều người như hôm qua, chỉ có ba người!
Trong đó lấy Vũ Trường Sinh dẫn đầu, còn có chú ba nhà họ Vũ và một người đàn ông trung niên có đôi lông mày kiếm sắc bén.
Ông ta chính là con trai trưởng của Vũ Trường Sinh, cũng là bố của Vũ Tử Di, tên là Vũ Hoa!
Đám người Vũ Lập Hạo đã bị thương chưa gượng dậy nổi, những người khác coi như đến cũng không giúp được gì, không đối phó được Trương Thiên.
Mặt khác, Vũ Trường Sinh đã cầu cứu gia tộc giúp đỡ.
Lão tổ bên kia dường như đã dự tính được một chút chuyện gì đó, trực tiếp nói cho Vũ Trường Sinh về Cửu Châu lánh nạn, sẽ không phái người đến đây hỗ trợ.
Chỉ có điều là người bị bắt là cháu gái rượu của Vũ Trường Sinh, làm sao ông ta có thể bỏ mặc mà đi?
Mặc dù không hiểu tại sao lão tổ nhắc nhở những lời này là có ý nghĩa gì, nhưng mà Vũ Trường Sinh không có khả năng rời đi!
“Ông nội, bố, chú ba!” Vũ Tử Di trông thấy người tới là ai, thì kêu lên.
Vũ Trường Sinh nhíu mày nhìn Trương Thiên, thương tiếc hô lên: “Di Nhi, cháu có sao không?”
Võ Hoa giận dữ trách móc Trương Thiên: “Thiên Vân, cậu là làm gì con gái tôi rồi?”
Trương Thiên nhếch mép cười xả lả: “Ha ha, vị này chắc hẳn là cậu cả nhà họ Vũ đi?”
“Kính ngưỡng đã lâu, nên làm đã làm, không nên làm, tất nhiên là cũng đã làm rồi!”
“Cô ấy đúng là hồng nhan họa thủy, xúc cảm rất tốt, tôi rất hài lòng.”
Đây là?
Nội dung rất khó nghe.
Ngay cả Vũ Tử Di cũng không dám tin, ngơ ngác nhìn Trương Thiên: “Thiên Vân, anh nói cái gì vậy?”
Dường như Vũ Hoa đã sớm đoán ra chuyện gì, ông ta tức giận, nghiến răng nói: “Đồ khốn khϊế͙p͙, chết không tử tế!”
Vũ Trường Sinh nghe anh miêu tả, lửa giận trong lòng cũng không đè nén được nữa, chỉ trích: “Thiên Vân, không ngờ cậu là lại một tên ác ôn, khốn khϊế͙p͙, là tôi đã nhìn lầm người rồi!”
“Hôm nay vì chuyện của cháu gái tôi, cậu nhất định phải để mạng lại đây!”
Người thanh niên của tổ chức Hừng Đông đứng trong bóng tối cười nhạo: “Đệch, cái gã Thiên Vân đúng là vô liêm sỉ, còn dám đứng trước mặt người nhà họ Vũ nói ra nhưng lời này?”
“Chỉ là tối hôm qua Bạch sứ giả có nhìn thấy bọn họ…”
“Thật sự lợi hại à?”
Bạch sứ giả hừ lạnh một tiếng: “Có nghe được một chút, có hơi tàn nhẫn!”
“Chậc chậc chậc, anh ta thật điên khùng!” Người thanh niên cảm khái.
Tiếp theo, Trương Thiên còn làm chuyện điên khùng hơn.
Anh thẳng thắn buông Vũ Tử Di ra, phóng sinh cô ta, cũng không muốn dùng cô làm vật đánh cược để giết chết Vũ Trường Sinh.
Trương Thiên còn lớn tiếng cười nói: “Vũ Trường Sinh, người hôm nay phải chết là lão!”
“Đến đây đi, tôi đã đồng ý với người khác, phải lấy mạng của ông…”
Vũ Hoa trông thấy con gái mình chạy tới, tranh thủ thời gian tiến lên bảo vệ, sau đó hét lớn về phía Trương Thiên: “Thiên Vân, cậu hủy sự trong sạch của con gái tôi, tôi giết cậu!”
Trương Thiên hờ hững đáp lại một chữ: “A?”
“Mặc dù tôi chỉ cần một mạng của Vũ Trường Sinh thôi, nhưng mà nếu ông đã muốn chịu chết, vậy thì cùng lên đi!”
Vũ Trường Sinh hét lớn: “Vũ Hoa bảo vệ Tử Di!”
Chính ông ấy lại xông lên trước!
Nhà họ Vũ từ lớn đến bé có Vũ Trường Sinh thực lực mạnh nhất, nếu như chính ông ta cũng không đánh lại kẻ địch, e rằng cũng không cần người khác ra tay.
Hơn nữa, thực lực của Vũ Hoa và chú hai nhà họ Vũ tương đương nhau, tối hôm qua, chú hai nhà họ Vũ đều bị anh đánh bại, Vũ Hoa e là cũng không phải đối thủ của Thiên Vân.
Vũ Hoa nghe lệnh lùi về sau!
Xung quanh cơ thể Vũ Trường Sinh xuất hiện một cơn lốc xoáy, nặng nề nói: “Thiên Vân, cậu đã xúc phạm đến nhà họ Vũ của chúng tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Ha ha!” Trương Thiên cười phá lên: “Thật là khéo, tôi cũng không định bỏ qua cho hội trưởng Vũ.”
Nói xong, thân ảnh của Vũ Trường Sinh trước tiên hành động.
Bộp! Ông ta biến mất, đá vụn bắn lên, một cơn lốc xoáy mạnh mẽ dâng lên.
Nắm tay giơ lên, mang theo khí tức mạnh mẽ dữ tợn bắn về phía Trương Thiên.
Trương Thiên đứng im tại chỗ, nhíu mày, tốc độ này hiển nhiên đã vượt qua tốc độ của chú hai rất nhiều, khí tức cũng rất no đủ, mặc dù Vũ Trường Sinh đã lớn tuổi, song giá trị vũ lực không hề thấp một chút nào.
Cường giả cấp bậc Hóa Thần sao?
Hình như còn chưa đạt đến mức đó…
Linh lực vờn quanh hai bàn tay của Trương Thiên, cười khì khì: “Nếu là quyết đấu sinh tử, hội trưởng Vũ cũng không cần dùng vũ khí lạnh sao?”
Anh cũng trực tiếp tung ra một quyền đỡ đòn của Vũ Trường Sinh.
Theo góc nhìn của người xem, nắm đấm của Trương Thiên không có một chút sức lực, không thể bì kịp khí tức mạnh mẽ mà Vũ Trường Sinh phát ra.
Không khỏi khiến cho người ta cảm thấy, Trương Thiên vẫn là đi tìm cái chết.
Sự thật là, Trương Thiên cũng không biết chỉ dùng linh lực, thì có thể đối phó được cấp bậc cường giả nào, nhưng mà chỉ cần đỡ được một hai chiêu của Vũ Trường Sinh thì hẳn là không hề hấn gì.
Dù sao thì một kiếm của Thiên Vân đều có thể ngăn lại, trung kỳ Trúc Cơ cũng không tính là quá kém.
Đùng!
Hai quyền chạm vào nhau phát ra tiếng vang lớn.
Vốn dĩ cho rằng Trương Thiên sẽ bị đấm nát người, không ngờ rằng, sau một giây hai người cũng chỉ lùi về sau mấy bước.
Dường như thực lực ngang bằng nhau!
“Bạch sứ giả, tôi vẫn luôn không nhìn ra thực lực của người tên Thiên Vân này. Trêи người anh ta rõ ràng không có cương khí, vậy tại sao lại có thể đỡ được một đấm kinh khủng của Vũ Trường Sinh?” Người thanh niên của tổ chức Hừng Đông hỏi.
Bạch sứ giả lắc đầu, giảng giải: “Đường chủ chỉ nói thực lực của người này sâu bao nhiêu, ngài ấy cũng không rõ.”
“Nhưng mà đường chủ cũng nói, chắc chắn chưa đạt đến Hóa Thần, thậm chí là Nhập Thần cũng không đến.”
Chỉ là không biết có được một cỗ man lực từ đâu.
Trong trận, sau khi cả hai cùng ra một chiêu, mọi người có chút khó hiểu.
Trương Thiên cười nói: “Người ta luôn đồn rằng thực lực Hội trưởng Vũ có thể nằm trong top mười người mạnh nhất Viêm Hạ, bây giờ xem ra có vẻ chỉ là hư danh?”
Vũ Trường Sinh híp mắt nhìn chằm chằm Trương Thiên, thực lực của người này quả nhiên không đơn giản.
Vừa rồi chỉ đơn giản so chiêu, rõ ràng ông ta cảm thấy Trương Thiên sẽ không đỡ được, nhưng sự thật lại là đánh ngang tay.
Ông đã dùng lực lượng của cấp Nhập Thần, sức lực này muốn đánh đổ mấy bức tường cũng không hề gì, tại sao lại bị ngăn lại bởi một chiêu không mang theo chút cương khí nào của Trương Thiên.
Chẳng lẽ người này trời sinh đã có thể chất mạnh mẽ?
Người nhà họ Vũ nhìn Trương Thiên nhẹ nhàng chặn được một chiêu của Vũ Trường Sinh, cũng rất kinh ngạc!
Nhìn chung từ trêи xuống dưới nhà họ Vũ, cũng không có ai làm được chuyện này.
Nhất là Vũ Tử Di, hai hàng lông mày của cô ta nhíu chặt.
Nghe giọng nói có vẻ như anh còn khá trẻ, vậy mà ngay cả ông nội cũng không thể đánh lại sao?
Hóa ra anh mạnh như vậy?
Nếu không phải hôm qua anh nói với cô ta sẽ không giết ông nội, hiện tại sẽ phá bỏ đi…
Trương Thiên trầm giọng khiêu khích: “Hội trưởng Vũ à, dùng hết toàn lực của ông đi, nếu không dựa vào chút sức mạnh như vậy, ông cũng chỉ có một con đường chết!”
Vũ Trường Sinh lạnh lùng nói: “Xem ra tôi đã coi thường cậu rồi, cậu mạnh hơn tôi nghĩ.”
“Chỉ là, cậu vẫn chưa phải đối thủ của tôi.”
“Hả?” Trương Thiên nhíu mày.
Chỉ thấy nắm đấm vốn đang siết chặt của Vũ Trường Sinh, duỗi ra khép thành chưởng, hơn nữa còn trở nên rất mềm dẻo.
Khi Trương Thiên giơ bàn tay lên, cương khí dần dần theo sau, tựa như từng lớp bóng chồng lên nhau.
“Bạch sứ giả, đây là võ kỹ sao?” Người thanh niên của Hừng Đông ẩn mình trong bóng tối hỏi.
Bạch sứ giả trừng mắt nói: “Đúng vậy, Vũ Trường Sinh nghiêm túc chiến đấu rồi!”
Hậu trường nhà họ Vuc đúng là vẫn có chút sâu, võ kỹ này nhìn có vẻ khá mạnh…
Sắc mặt của người nhà họ Vũ cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Chiêu thức Vũ Trường Sinh hiện đang phô bày trêи võ đài, đó chính là tuyệt thế võ thuật áp đáy hòm của nhà họ Vũ, Bách Môn Càn Khôn.
Bí kíp Bách Môn Càn Khôn này, là võ kỹ Huyền giai Cao cấp phân theo các cấp của võ kỹ là Thiên Địa Huyền Hoàng.
Nếu như sau khi ngộ ra Bách Môn, một chưởng này bổ xuống có thể sánh với uy lực của trăm chưởng cộng lại, mà trong đó lại chứa càn khôn, chính là xuất chưởng biến hóa khôn lường.
Vũ Trường Sinh hành động!
Tất nhiên Trương Thiên biết đây là võ kỹ, trong lòng không những không lo ngại, thậm chí còn hơi hưng phấn, linh lực trêи hai tay lập tức tăng cường.
Nhân cơ hội này, thử xem thực lực mà mình đã tu luyện được.
Vũ Trường Sinh giết tới đây, một luồng cương khí xé gió xông đến.
Bóng người Trương Thiên cùng lúc nhảy lên, hai vị cường giả đồng thời biến mất, sau đó quyền chưởng của cả hai chạm vào nhau.
Đùng!
Một quyền của Trương Thiên đối phó lại, thế mà lại cảm nhận được nội kình bên trong một chiêu của Vũ Trường Sinh rất no đủ, mà lại còn chồng lên từng tầng.
Nhất là một chiêu huyễn chưởng xuất ra khí tức này, đoán chừng có thể đánh tan cương khí của Hóa Thần.
Cũng may là sau khi Trương Thiên nhận một chưởng, cảm nhận được linh lực trong cơ thể đều bị chấn động trong chớp mắt, lập tức điều động linh lực trong đan điền, một luồng linh lực mạnh mẽ trào ra.
Lúc này mới chặn đến nội kình của Bách Môn Càn Khôn bổ đến sau đó!
Chiêu thứ hai của Vũ Trường Sinh cũng tung ra ngay sau đó, thật là nhanh.
Chiêu thức thứ ba…
Trương Thiên hoàn toàn nằm ở thế yếu.
Nếu như thật sự tiếp tục tiêu hao sức lực, linh lực của Trương Thiên thật sự không nhất định có thể chống đỡ được!
Nhìn thấy Trương Thiên bị vây khốn.
Hai người của tổ chức Hừng Đông mới cảm thán: “Xem ra anh ta không thể đánh lại người nhà họ Vũ rồi.”
Bạch sứ giả thở dài: “Thực lực của Thiên Vân vẫn có, chỉ là đường chủ đã đánh giá cao anh ta, cũng coi như là anh ta xui xẻo, gặp phải Vũ Trường Sinh!”
Người thanh niên hơi gật đầu tán đồng.
Người nhà họ Vũ thì lại thở phào, cứ tình hình này xem ra có thể nói rõ Trương Thiên không đánh lại được ông cụ, thậm chí còn có cơ hội diệt trừ tên khốn khϊế͙p͙ Trương Thiên này!
Chỉ có Vũ Tử Di cảm thấy có chút lo lắng.
Mặc dù trong lòng cô có chút chán ghét Thiên Vân, nhưng mà nếu như để ông nội giết chết anh, hình như cũng không đến nỗi đó
Hơn nữa, Thiên Vân đã từng nói, chuyện lần này liên quan đến lão tổ, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta không khỏi bĩu môi, thì thầm: “Thật sự sẽ bị ông nội đánh chết sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.