Chương trước
Chương sau
Nói xong, Trương Thiên đem năm mũi kim châm vừa rút ra từ xung huyệt đặt xuống, sau đó anh lui về phía sau một bước, để Tằng Giang cùng Viện trưởng đẩy dụng cụ đo sóng não ra kiểm tra.
Sóng não liên tục chuyển động, từ phía trước đến phía sau rồi đến toàn bộ hộp sọ, tất cả đều cho thấy một đường cong của nhịp đập hoạt động.
Tằng Giang mở to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Sóng não đã hoàn chỉnh, chức năng phục hồi, thực sự là tuyệt vời!”
Điều này đủ để phán đoán rằng não bộ của Lý Tú Cầm không có vấn đề gì nữa.
Nếu là do giáo sư Tằng nói, mọi người có thể không tin điều đó sao?
Sau khi nghe thấy thế, họ thở ra một hơi thật sâu.
Tôn Tư Miêu vô cùng kích động, đây là bằng chứng chứng minh tác dụng Dưỡng Thần Thiên châm đấy.
Lâm Tử Thanh cuối cùng cũng cởi bỏ sắc mặt lo lắng, quay lại hỏi:
“Nhưng tình huống hiện tại của mẹ vẫn rất tệ, trên mặt không chút huyết sắc nào.”
Viện trưởng Tạ Dũng trả lời: “Lâm tiểu thư, bác gái bởi vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt mới kém như thế, chỉ cần sau này nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi.”
Tôn Tư Miêu gật đầu đồng ý, trầm giọng nói: “Lý phu nhân còn cần tĩnh dưỡng một thời gian, tôi có thể kê thuốc cho các người.”
Trương Thiên nhếch khóe miệng nhìn Lâm Tử Thanh nói: “Không có việc gì đâu, anh có biện pháp, đợi một lúc nữa là mẹ có thể cùng em nói chuyện mấy câu.”
“Ừm!” Lâm Tử Thanh cảm động, nhìn Trương Thiên hiện tại khuôn mặt đã thay đổi, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Mẹ có thể thức dậy và nói chuyện lại được sao?
Cả Tằng Giang và Tôn Tư Miêu đều có chút không tin, tình huống hiện tại đều là do não bộ bị thương đấy!
Trương Thiên nhìn về phía Châu Vũ hỏi: “Đan dược vừa mới lấy ra đâu rồi?”
“Để anh nhìn xem Thiên Ma lão đầu nói cậu đưa cái gì đến cho anh!”
“Ồ!” Châu Vũ tỉnh ngộ, lập tức móc ra đan dược đưa qua nói: “Thiên ca, chính là tứ phẩm đan dược mà anh cùng Thiên Ma lão đầu đã tỉ thí với nhau trong lúc điều chế hôm nay, Phục Nguyên Đan.”
“Ông ta còn dặn dò em, vô luận như thế nào cũng phải để bác gái dùng thứ này!”
Trương Thiên nở nụ cười, gật đầu nói: “Đúng là nên dùng cho việc này.”
“Sao cậu không để mẹ vợ anh dùng cái này sớm một chút, sau khi nuốt nó, có lẽ cũng không cần lão Tôn phải mất công châm cứu!"
“Mấy thứ mà lão già kia làm ra trâu bò dữ vậy sao?” Châu Vũ nhíu mày nghi hoặc.
Biểu hiện của những người khác cũng gần như như vậy, tất cả đều nghi ngờ...
Lý Nhân Triều có chút khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: Ngay cả mấy thứ như đan dược mà cũng tuồn ra ngoài? Những thứ lừa gạt giang hồ này thì có ích lợi gì, buồn cười...
Trương Thiên không trả lời Châu Vũ, Tôn Tư Miêu nghe xong ngược lại không thể bình tĩnh nổi.
Y tò mò hỏi: “Đây thực sự là tứ phẩm đan dược sao?”
Đan dược bình thường thì chỉ có người võ đạo mới tiếp xúc tương đối nhiều, bình thường mọi người rất hiếm khi thấy được, nhưng đối với Tôn Tư Miêu mà nói, y vẫn luôn biết đan dược có tồn tại.
Hơn nữa một ít đan dược tốt này, so với việc mình hạ châm thì có khi còn lợi hại hơn nhiều.
Nói cho cùng thì châm cứu có đôi chút gọi là trị ngọn không trị gốc, có lúc còn phải lặp lại châm đi châm lại nhiều lần, nhưng đan dược thì khác, nhất là đối với một ít đan dược cao cấp.
“Tôn Thần y, tứ phẩm đan dược rất lợi hại sao?” Châu Vũ hỏi, ở chỗ Thiên Ma cậu ta đã thấy nhiều thất phẩm đan dược.
Cậu ta không biết, đan dược chính là thứ có khi có tiền cũng không thể mua được.
Nhất là đan dược của Thiên Ma lão đầu thì càng không cần phải nói.
Tôn Tư Miêu cười khổ nói: “Châu thiếu gia, hiện tại trên thế giới rất ít khi xuất hiện một viên tứ phẩm đan dược, giá cả bình thường phải hơn ngàn vạn.”
Cái gì?
Thứ này có giá trị hơn 10 triệu?
Đây không phải là thứ mà cứ ba tiếng Thiên Ma lão đầu lại lấy ra một cái thôi sao?
Mẹ kiếp, cứ 3 tiếng là 10 triệu, số lượng lớn đến mức...
Người đàn ông giàu có!
Châu Vũ nhíu mày nói: “Vậy cháu lén hỏi một câu, thất phẩm đan dược bình thường bao nhiêu tiền vậy?”
“Thất phẩm đan dược?” Tôn Tư Miêu sững sờ: “Lão phu cũng chưa từng gặp qua, cũng không biết trên thế giới có hay không, nếu thật sự có, phỏng chừng cũng là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không mua được...”
Châu Vũ sợ ngây người, thất phẩm đan dược ngay cả Thần y cũng chưa từng gặp qua?
Nhưng bản thân cậu ta rõ ràng thấy qua ở chỗ Thiên Ma khá nhiều, không ngờ mọi người lại kích động đến vậy!
Cậu ta không ngừng nháy mắt với Thiên ca nói: "Một cái viên đó của Thiên Ma lão đầu là báu vật vô giá đó hả?”
Điều này tất nhiên là sự thật!
Trước tiên chưa nói đến việc dược liệu khó có biết bao...
Mặc dù Châu Vũ có cơ hội tiếp xúc qua với thứ này, nhưng nếu không nhờ Trương Thiên giúp cậu ta mở mang tầm mắt, thì có lẽ cả đời này cậu ta cũng không có khả năng nhìn tận mắt được.
Nếu như không phải có Trương Thiên dẫn đường, thì người bình thường cơ bản cũng không lên được Hắc Sơn, huống hồ chi là đến Vân Môn!
Trương Thiên nói: “Không có gì đáng ngạc nhiên cả, chỉ cần là Thiên Ma lão đầu ra tay, thì tùy tiện một viên cũng đã là bảo vật vô giá rồi.”
“Chậc chậc!” Châu Vũ cảm khái nói: “Thì ra Thiên Ma lão đầu lợi hại như vậy? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói đến...”
“Xem ra em cần phải nói chị em tăng nhanh tiến độ một chút, chủ động xuất kích hướng Vân Thiên mới được!”
Thiên Ma vốn là một người ẩn thế...
Vì vậy, thế giới hiện nay rất ít nghe thấy được danh tiếng của ông ta.
Thứ mà đám người này truy cầu là khác nhau, chỉ là không muốn xuất hiện mà thôi, thử hỏi nếu đặt mấy người này ở những nơi như Khánh Giang thì người nào mà không nổi bật?
Mọi người nghe Châu Vũ cùng Tôn thần y thần tiên nói chuyện mà hoàn toàn không biết hiểu là có ý gì.
Chỉ cảm thấy đan dược này là một thứ rất quý giá rất hiệu quả mà thôi.
Trương Thiên cười cười không nói, chỉ lấy Phục Nguyên Đan nhét vào miệng mẹ vợ.
Dược hiệu của Phục Nguyên Đan bắt đầu lan ra trong cơ thể Lý Tú Cầm!
Đồng thời theo ngón tay Trương Thiên, một tia linh lực được đẩy vào trong cơ thể bà...
Mọi người xung quanh tò mò nhìn xem đan dược có thật sự như Trương Thiên nói hay không, có thể làm cho người ta trong nháy mắt khôi phục?
Vài phút sau, khí sắc Lý Tú Cầm thật sự từ từ tốt lên.
Màu da thay đổi từ nhợt nhạt sang hồng hào, và màu môi đã hồng lại.
Biểu cảm đau đớn vừa rồi, hiện tại đã trở nên thoải mái hơn, mồ hôi lạnh cũng biến mất.
Nếu là người quan sát tỉ mỉ, có thể thấy vết thương phẫu thuật trên đầu đã lành lại, nhanh đến mức bỏ thể tháo kim và chỉ ngay.
Không hề khoe mẽ chút nào, sắc mặt bây giờ so với khi nãy đã tốt hơn nhiều rồi!
Khí tức cũng hồi phục lại bộ dáng như người bình thường, hiện tại Lý Tú Cầm giống như là một người đang ngủ say.
Mọi người đều rất ngạc nhiên khi thấy cảnh này.
Một giây sau, Lý Tú Cầm thư thả mở mắt ra, thấy mọi người vây quanh, bà nhanh chóng muốn ngồi dậy, Trương Thiên nhanh chóng ấn bà lại, nói: “Mẹ, đừng nhúc nhích đi!”
Lý Tú Cầm không nhận ra Trương Thiên, cảm giác mình như ngủ thiếp đi rất lâu, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu là ai?”
Lâm Diệu Đông nhìn tình cảnh này, mắt đỏ bừng nắm tay bà, nói: “Nó là Tiểu Thiên đấy, bà xem bà sao lại không nhận ra thế?”
“Tiểu Thiên?”
“...”
Đừng nói là Lý Tú Cầm, ngay cả vợ anh cũng không nhận ra...
Sau đấy thì toàn bộ nhóm người Lâm Tử Thanh đều tới đấy vây quanh.
Mấy người Liễu Cao Viên Tưởng Minh Đức, còn có Tằng Giang, Viện trưởng, một nhà Lý Cường, tất cả mọi người đều phải sợ ngây người!
Một người vốn đã suy yếu như vậy, thế mà chỉ cần nuốt một viên đan dược thì trong vòng vài phút là tốt rồi?
Cái này so với Tôn Thần y còn lợi hại hơn nhiều!
Tưởng Minh Đức bọn họ túm lấy Châu Vũ, uy hiếp hỏi: “Vũ ca, đan dược có còn không?”
Tô Phong: “Nhanh nhanh đưa hai viên để hai ông già này dùng thử với!”
Bành Hoa: “Có thứ tốt thì phải biết chia sẻ chứ.”
Giờ phút này, một nhà Lý Tây cùng Lý Nhân Triều đều sửng sốt, trong lòng thì hối hận vô cùng!
Trương Thiên rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?
Quen biết nhân vật lớn như thế chưa nói, không ngờ y thuật còn lợi hại như vậy!
Quan hệ ở trước mặt mình, đã không cố sức bám vào thì thôi, vậy mà vừa rồi còn muốn tự tay hủy hoại?
Bác sĩ Mã thấy Lý Nhân Triều là bên thất thế liền vội vàng rời đi.
Lý Nhân Triều cũng muốn gọi: “Con gái...”
Nhưng lại bị Lâm Diệu Đông cản trở, lần này Lý Tú Cầm dù có thiện lương cũng không ngăn cản chồng mình, bà biết rõ người một nhà này ngoại trừ Lý Cường, bọn họ ai cũng sẽ không còn mối liên hệ gì nữa.
Trương Thiên nói với Trương Kim Cát: “Có thể sắp xếp xe và máy bay để về trong tối nay không? ”
“Có thể!” Trương Kim Cát nói.
Hôm nay đã phải sử dụng đến máy bay tư nhân đặc biệt của ông chủ để mời giáo sư Tằng đến đây gấp.
Nếu đã như vậy, Trương Thiên cũng không muốn ở lại Thành phố Hải quá lâu, nhanh chóng thu xếp trở về thì hơn.
Trương Thiên dẫn Lâm Tử Thanh tới qua bên này, đầu tiên là cảm ơn Viện trưởng Bệnh viện trung tâm thành phố Hải và giáo sư Tằng, hai người bọn họ tất nhiên là vui vẻ đáp lại: “Là trách nhiệm của chúng tôi, ngài Trương khách sáo rồi!”
Ngay sau đó Trương Thiên đi tới trước mặt nhà Lý Cường, còn có mợ lớn Mã Văn Anh từng gặp qua!
Lý Cường có chút khẩn trương, dù sao chuyện hôm nay là bởi vì Lý gia mà xảy ra.
Trương Thiên vươn tay nắm lấy, cất cao giọng nói: “Chú, mợ! Nghe Tử Thanh nói, hôm nay cũng nhờ có mọi người, sau này nếu đến Khánh Giang nhất định sẽ gặp mặt, hôm nay chúng cháu vẫn nên trở về trước!”
Lý Cường cúi đầu nói: “Bố đã làm gì cũng quá mức, miễn là em gái không có gì là tốt rồi!”
“Thấy cả nhà các cháu bây giờ sống tốt, bác cả cũng yên lòng.”
Xét cho cùng, bác cả chỉ hy vọng Lý Tú Cầm sống tốt mà thôi.
Tiếp theo là cảm ơn Tôn Tư Miêu.
Tôn Tư Miêu vui vẻ nói: “Trương Thánh y, chuyến đi này là tôi nên cảm ơn cậu, cậu hướng dẫn tôi cách tối ưu hóa Dưỡng Thần Thiên châm, là tôi được lời quá!”
Trương Thiên nói: “Hôm nay ông có thể tới đây, Trương Thiên tôi rất cảm kích, vẫn như hứa hẹn trước đây, tôi nhất định sẽ nhớ ân tình lần này của ông. ”
Sau cùng còn để Châu Vũ cùng tiễn Tôn Tư Miêu một đoạn, rồi bọn họ trở về thành phố Nam Đô!
Cuối đó, Trương Thiên cùng nhóm người Tưởng Minh Đức và Liễu Cao Viên lên máy bay tư nhân đặc biệt nhỏ do Trương Kim Cát điều đến để trở về Khánh Giang.
Tưởng Minh Đức và Liễu Cao Viên ngồi dính sát nhau còn đang bàn bạc chuyện công việc.
Mà cả nhà Trương Thiên ngồi cùng nhau, còn phải dùng giường y tế để Lý Tú Cầm nằm.
Lúc sắp khởi hành, lại có một người nữa đi vào trong khoang.
Người đó mặc bộ đồ màu đen, tay phải còn đeo găng tay đen, thoạt nhìn rất lạnh lùng, quan trọng nhất là khuôn mặt của người đàn ông đó cực kì, vô cùng, phi thường đẹp trai!
Cậu ta tìm một vị trí tương đối ở phía sau của khoang, trực tiếp ngồi xuống, cúi đầu.
Không hề phát ra tiếng động gì!
Tuy rằng cậu ta lặng yên không một tiếng động, nhưng lại bị Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy, hơn nữa là còn vô cùng thu hút ánh nhìn của cô ấy.
Cô liên tục quay lại nhìn rồi hé mở khuôn miệng nhỏ của mình và hỏi: “Người đàn ông này là ai vậy?”
Hiển nhiên không thể nghi ngờ, đó là Tiểu Lục luôn một mực ẩn náu và bảo vệ xung quanh Lâm Tử Thanh!
Thời điểm quay về, cậu ta đương nhiên cũng phải lên máy bay.
Trương Thiên cười hỏi: “Thế nào? Đẹp trai à?”
Lâm Tiểu Nhã nhìn một cái, cũng không mang theo suy nghĩ gì liền gật đầu trả lời: “Đẹp trai, vô cùng đẹp trai!”
"Muốn giúp cậu ta sinh con không?” Trương Thiên hỏi tiếp.
Lâm Tiểu Nhã giống như là si mê, kích động nói: “Được ạ, được ạ!”
“Khụ khụ khụ!” Trương Thiên giả vờ ho.
Lâm Tiểu Nhã lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện có ba đôi mắt kì lạ nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mới phát hiện hình như mình vừa nói sai cái gì.
“Em không có ý đó...” Lâm Tiểu Nhã đỏ mặt trả lời.
Lâm Diệu Đông và Lâm Tử Thanh bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Trương Thiên cười trêu chọc, nói: “Không biết xấu hổ!”
Sau đó, anh đứng dậy, giơ tay, búng tay một cái và gọi to: “Tiểu Lục, lại đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.