Chương trước
Chương sau
Vấn đề ở đây là tiền sao?
Mười triệu to lắm à?
Một câu này của Lý Tây, lập tức khiến bầu không khí trong thang máy đóng băng.
Châu Vũ và Tôn Tư Miêu thu lại vẻ mặt khách khí vừa rồi, thay vào đó là sự nghiêm nghị, quan sát Lý Tây từ trên xuống dưới một chút.
Tôn Tư Miêu cười lạnh một tiếng, nói: “Chàng trai, cậu cảm thấy lão phu làm nghề y là vì tiền sao?”
Bác sĩ Mã nghe thấy một câu này, chân mày cau lại, thật sự vì sự nông cạn của Lý Tây mà lau mồ hôi, có biết Tôn thần y trước mặt có địa vị như thế nào không?
Bao nhiêu danh nhân, lão đại đều nịnh bợ không được, ông cho là dùng tiền là có thể sai khiến được sao?
Ông ta trừng mắt lườm Lý Nhân Triều một cái, muốn bọn họ biết điều một chút.
Sau đó ông ta nhanh chóng xin lỗi vì sự bất lịch sự của Lý Tây, phá vỡ bầu không khí lúng túng nói: “Không phải. Tôn thần y chữa bệnh đương nhiên không phải vì tiền.”
“Bác sĩ Tôn, hành nghề y mấy chục năm, được xưng là ngôi sao sáng của nền trung y phía Nam, ngay cả đại lão phía Nam cũng khen ngợi y đức của Tôn lão y, thậm chí cũng phải tự mình đến tận cửa cầu Tôn thần y chữa bệnh…Y đức và cảnh giới này sao có thể là vì tiền mà chữa bệnh được?”
“Lý công tử vừa rồi không hề có ý gì cả, chỉ là lo lắng cho bệnh tình của bố mình quá mực, nên nhất thời lỡ lời mà thôi!”
Lý Nhân Triều thấy bác sĩ Mã nhắc nhở, lập tức cũng ý thức được chuyện xảy ra hiện tại.
Nhất là khi bác sĩ Mã còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện đại lão phía Nam muốn tìm Tôn Tư Miêu, cũng chỉ có thể đến tận cửa cầu chữa bệnh..
Cho nên địa vị của Tôn Tư Miêu là như nào chứ? Là nhân vật mà ngay cả đại lão phía Nam cũng phải tôn kính!
Địa vị nhà họ Lý bọn họ, đừng nói là đại lão phía Nam, ngay cả đại lão Khánh Giang cũng còn chưa bằng, ở trước mặt đại lão Hải Thị cũng chỉ là một tên tiểu đệ…
So sánh về địa vị có bao nhiêu khập khiễng kia chứ!
Trong mắt của Tôn Tư Miêu, mấy người nhà họ Lý, ngay cả cháu trai cũng không bì được!
Lý Nhân Triều trừng to hai mắt, bây giờ mới chính thức hiểu rõ chênh lệch như nào, thậm chí còn cảm thấy bản thân vừa rồi nói ra con số năm triệu, cũng là đang khiến người ta chê cười.
Lúc này, ông ta trở nên vô cùng tôn sùng nói: “Tôn thần y, thật sự vô cùng xin lỗi.”
“Con trai của tôi không giỏi ăn nói, đã đắc tội với ông, chúng tôi chỉ vì sốt ruột muốn cầu chữa bệnh, hy vọng ông có thể thông cảm bỏ qua.”
Ăn nói khép nép!
Ngay sau đó, ông ta cũng quay đầu, cắn răng dằn lòng nói với Lý Tây: “Còn không mau xin lỗi Tôn thần y?”
Lý Tây nghe xong lời giải thích của bác sĩ Mã, đương nhiên cũng hiểu ra được một chút vè địa vị của Tôn Tư Miêu, nhỏ giọng nói: “Tôn thần y, thật sự xin lỗi, là tôi lỗ mãng rồi.”
Giọng điệu này, rõ ràng là không có chút thành ý nào cả.
Dù sao ở trước mặt Lý Tây, Tôn Tư Miêu chẳng qua cũng chỉ là một bác sĩ, đối với bệnh nhân mà nói là đấng cứu thế, còn ra ngoài, thì có quyền hành địa vị gì chứ? Còn không phải là dựa hơi người quen sao?
Mặc dù lời xin lỗi cũng chẳng có bao nhiêu thành ý, nhưng tất cả mọi người cũng ít nhiều đều đã từng lăn lộn trong xã hội, lời vừa rồi có ý gì, ai cũng hiểu.
Nhưng Tôn Tư Miêu và Châu Vũ cũng chẳng muốn truy cứu làm gì, cũng chỉ là một con tôm con tép nhỏ bé, không đáng để phải phá hỏng hình tượng bản thân.
Tôn Tư Miêu đáp lại rõ ràng: “Không sao, có thể hiểu được!”
Bác sĩ Mã thấy thế, vẫn tiếp tục mở miệng nói giúp người nhà họ Lý thêm một câu: “Ha ha ha, được rồi, thế mới có câu không đánh nhau không quen biết!”
“Đã như vậy thì không biết Tôn thần y có thể giúp chủ tịch Lý xem qua bệnh cũ ở chân này được không?”
Lý Nhân Triều mỉm cười, nhẹ gật đầu tôn kính nói: “Đúng vậy, Tôn thần y xem giúp lão phu đôi chân này với, nếu như có thể chữa khỏi được, Lý mỗ tôi nhất định sẽ hậu tạ thật tốt.”
Lý Mộng lúc này cũng giả vờ hiền lành đáng yêu, một bộ thục nữ dịu dàng nói: “Tôn thần y, ông nội tôi đã mười năm không đi đứng được, cầu xin ông xem giúp người ông đáng thương này của tôi một chút.”
Lại muốn đạo đức giả?
Châu Vũ cực kỳ phản cám với người nhà này.
Tôn Tư Miêu đương nhiên cũng phản cảm, ngay từ đầu đã muốn dùng tiền đè người, đối mặt với quyền thế lại săn đón, quay sang đạo đức giả, dựa vào điểm này thôi Tôn Tư Miêu cũng sẽ không ra tay.
Nhưng ông ta cũng không có vạch trần, dù sao mình cũng được xem như là nhân vật của công chúng, chỉ nghiêm giọng đáp: “Tôi lần này đến Hải Thị chỉ để chữa trị cho một bệnh nhân quan trọng, không trì hoãn được, rất xin lỗi.”
Lý Nhân Triều gấp gáp cầu xin: “Tôn thần y, chuyện này chỉ mất mất phút…”
Đây là không muốn chữa trị, đức hạnh này của nhà họ Lý, không có tư cách được trị liệu.
Thêm nữa, đấy là chuyện chỉ mất mấy phút sao?
Một phút trên sân khấu, mười năm công sức dưới sân khấu (có được thành công, danh tiếng như hôm nay là bao năm công sức khổ luyện)
Những năm này, người đến cầu xin ông ta chữa bệnh rất nhiều, nhưng không một ai dám ở trước mặt ông ta nói mấy lời như này.
Tôn Tư Miêu cười lạnh lắc đầu.
Châu Vũ nóng mắt, nghiêm nghị trầm giọng nói: “Hôm nay Tôn thần y phải cứu một người vô cùng quan trọng, mấy người không trì hoãn nổi đâu, xin mấy người đừng nói chuyện xem bệnh nữa.”
Khẩu khí rất lớn, âm thanh rất vang, Châu Vũ tràn đầy uy nghiêm!
Lời này vừa phát ra, tất cả mọi người đều sửng sốt một chút, quay sang nhìn Châu Vũ.
Tôn Tư Miêu cũng gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy!”
Bác sĩ Mã nghe ra được ý từ chối, nhanh chóng phụ họa nói: “Ừm ừm, Tôn thần y, cứu người quan trọng!”
“Không biết là vị bệnh nhân cao quý nào đang chữa trị ở bệnh viện của chúng tôi vậy? Số phòng bap nhiêu? Tôi có thể dẫn đường đưa ông đến đó.”
Ông ta vẫn muốn biết, rốt cuộc bệnh nhân quan trọng kia là ai?
Lại có thể khiến Tôn thần y phải đích thân đến chữa trị?
Phải biết, ngay cả đại lão phía Nam muốn xem bệnh cũng phải đích thân đến tận cửa chào hỏi.
Bây giờ bệnh viện của mình lại đang tiếp nhận một bệnh nhân, có thể khiến Tôn thần y bay từ Nam Đô Thành đến chữa trị?
Bác sĩ Mã cũng muốn làm quen một chút!
Ánh mắt người nhà họ Lý từ tôn kính chuyển sang oán hận, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào nữa, dù sao trước mặt là thần y danh tiếng, bọn họ cũng không dám đắc tội.
Châu Vũ cự tuyệt bọn họ, lạnh giọng nói: “Không cần, chúng tôi có người đến đón rồi!”
Vừa nãy gọi điện thoại cho Lâm Tử Thanh, chị dâu đã nói sẽ đứng ở cửa thang máy chờ, mà quan trọng hơn là Châu Vũ không muốn đám người này lại đi theo.
Bác sĩ Mã lộ ra vẻ lúng túng cười khổ, mấy người nhà Lý gia sắc mặt khó coi nhìn nhau.
Nhưng bọn họ không có ý định muốn rời khỏi đây, tình nguyện quấn chặt lấy Tôn thần y, muốn ép ông ta phải ra tay chữa trị.
Đinh!
Thang máy dừng lại ở tầng năm.
Châu Vũ dẫn Tôn Tư Miêu đi ra ngoài.
Cạnh cửa thang máy, có một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành đang đứng đợi. Đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt kiều diễm ửng hồng như một đóa hoa sen, mặc một bộ váy thêu màu đỏ, bờ vai mảnh khảnh, cái eo thon gọn, thân hình cực kỳ bắt mắt.
Chính là Lâm Tử Thanh.
Sau khi Châu Vũ nhìn thấy đại mỹ nữ trước mặt thì hoàn toàn ngây người.
Chị của mình cũng được xem là đại tiểu thư nổi tiếng ở Kyoto, nhưng so sánh với mỹ nữ trước mắt, dường như vẫn còn kém hơn một chút.
Cậu ta nhìn xung quanh, không có người phụ nữ nào khác.
Chị dâu?
Trong lòng Châu Vũ chấn động, nhớ lại Trương Thiên đã từng nói, bà xã của mình còn đẹp hơn Châu Nhu Nhu, bây giờ xem ra, đúng là sự thật rồi!
Nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy, lão đại của mình có chút không xứng.
Cậu ta lễ phép khách khí gật đầu chào hỏi: “Chị dâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.