Sau khi xuống xe, Trương Thiên vỗ vỗ quần áo của mình, sửa sang lại một chút.
Bởi vì ông lão kia không thích dáng vẻ bông đùa của mình.
Sau đó, anh mới bắt đầu bước vào cánh cửa của cái sân nhỏ đó.
Lão Bình theo sát phía sau Trương Thiên, phảng phất như Trương Thiên mới là chủ nhân của nơi này, không cần ông ta dẫn vào để gặp mặt người bên trong.
Một con đường lát đá nhỏ nối thẳng đến phòng chính, có ba bốn bậc thang, hai bên trái phải đều trồng hoa cỏ.
Hoa cỏ ở hoa viên vẫn y như lúc trước, không có thay đổi gì, được chăm sóc không tồi.
Chỉ có con đường trải đá nhỏ đổi thành đường lát đá.
Trương Thiên lập tức đi lên, lướt qua bậc thang, quen thuộc mà gõ gõ cánh cửa, sau đó đẩy ra.
Lão Bình thì dừng lại trông chừng ở trước cửa, không tiếp tục theo vào, đây là chức trách của ông ta.
Những vật bài trí trong căn phòng chưa từng bị thay đổi, phỏng chừng như mấy thập niên trước là như thế nào thì bây giờ vẫn là như thế đó.
Trương Thiên quen thuộc đi đến phòng sách của ông lão, đẩy cửa ra.
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc quân trang trên người, trông thật lừng lẫy, vẻ mặt cương nghị, dáng ngồi đoan chính, cầm bút máy đang viết cái gì đó.
Thấy cửa phòng được đẩy ra, ông tổng nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.
Ông ấy đứng lên, đánh giá Trương Thiên một chút, đôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt cương nghị xuất hiện ý cười, ông nói: “Đã trở lại?”
Không phải ông kêu về hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132431/chuong-136.html