Điện thoại kết nối!
Nhưng đầu dây bên kia không một ai lên tiếng.
Ánh mắt Lăng Uy lóe lên tia khác lạ, cắn răng trầm giọng nói, “Tôi là Lăng Uy nhà họ Lăng ở Khánh Giang. Muốn xin sự trợ giúp từ tổ chức.”
“À!” Một giọng nói rất nhẹ rất nhẹ đáp lại.
“Lăng Uy tôi tình nguyện dâng toàn bộ tất cả tài sản, tôi muốn tổ chức giúp tôi giết một người, Trương Thiên của thành phố Nam Châu!” Lăng Uy nghiêm giọng nói.
Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn như cũ rất nhẹ, chỉ nói một chữ, “Được!”
Sau đó cúp điện thoại.
Lăng Uy cả ngày đen mặt, lúc này khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm.
Không phải là ý cười, là là ý hận, hận tận xương tủy.
Cho dù nhà họ Lăng có sụp đổ thì ông ta cũng nhất định phải giết chết Trương Thiên!
Hơn nữa, đại lão cũng đã nói ông ta bị loại rồi, giao nộp tài sản lên trên thì chi bằng dâng tài sản cho tổ chức, dùng toàn bộ số tài sản ấy để tiêu diệt Trương Thiên!
Phụ tá nhíu mày hỏi: “Ông chủ, ông muốn thỉnh cầu tổ chức Hừng Đông ra tay sao?”
Ý của câu này nghĩa là có cần phải nghiêm trọng đến mức ấy không?
Lăng Uy đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua phụ tá.
Nhà họ Lăng rất nhanh sẽ không còn nữa, còn cái gì nghiêm trọng với chẳng không nghiêm trọng?
Ông ta không trả lời, lạnh giọng ra lệnh cho phụ tá, hỏi,
Loading...
“Tử sĩ nước ngoài đã đến thành phố Nam Châu chư?”
Phụ tá trầm giọng nói: “Vừa mới xuống sân bay, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132421/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.