Liễu Cao Viên bị Lăng Uy chỉ mặt điểm danh, đâm lao đành phải theo lao.
Ông ta cũng được xem như là hội trưởng hội thương nhân Khánh Giang, nay hội viên gặp nạn, ông ta cũng không thể bỏ mặc không nói lời nào được.
Nếu không thì những hội viên đang ngồi đây sẽ nghĩ về ông ta như thế nào chứ?
Toàn hội trường yên lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của hội trưởng.
Hai người ở Cục phát triển Khánh Giang, Hạ lão gia và Triệu Chí Cao cũng quét mắt tới.
Liễu Cao Viên gật đầu trầm giọng nói, “Tình hình của tổng giám đốc Nhan ở thành phố Lương Sơn hiện tại rất khẩn cấp, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Nhưng quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm của công ty Liễu thị chúng tôi, muốn lấy tiền đầu tư từ trong quỹ ra nhất định phải phân tích dự án đó, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác đầu tư bao nhiêu tiền.”
“Đối với người là hội viên trong hội thương nhân, đương nhiên lúc đó tôi tôi sẽ xem xét cân nhắc tình hình thực tế, sẽ ưu ái hơn một chút.”
Lời này chưa hề nói sẽ không cứu, nhất định sẽ trợ giúp, nhưng mà tiền bạc bao nhiêu thì còn phải xem xét đã.
Quả nhiên, thương nhân khéo léo đưa đẩy.
Nếu không phải vậy, thì nhà họ Liễu làm sao có thể đạt được thành tựu như bây giờ.
Các ông chủ ngồi ở đây cũng cảm thấy cách xử lý của hội trưởng như thế cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Lăng Uy làm sao có thể buông tha cho Liễu Cao Viên dễ dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132418/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.