Bảo sao Trương Thiên không bao giờ làm quảng cáo, hoá ra anh muốn kéo người xem trực tuyến ở nền tảng Ngư Đấu sang bên này.
Chẳng cần phải mất chi phí quảng cáo, chỉ cần bỏ chút tiền trả cho nhân viên kĩ thuật là được rồi.
Thủ đoạn này quả thực quá hèn hạ vô sỉ!
Nhưng mà thương trường như chiến trường, ai thèm quan tâm mấy chuyện này chứ?
Lăng Uy biết Trương Thiên không tầm thường, nhưng ông ta lại không ngờ rằng Trương Thiên lại là một con người mưu mô xảo quyệt như vậy.
Hôm nay chẳng những không thể ngăn chặn Trương Thiên phát triển, mà lưu lượng truy cập vào nền tảng của mình còn bị giảm đi một nửa.
Có thể nói là mất cả chì lẫn chài.
Ông ta nổi giận, tức giận rồi!
Nền tảng truyền hình trực tiếp Ngư Đấu nhất định phải nghĩ cách giữ lưu lượng người xem. Nhà họ Lăng bọn họ chẳng lẽ lại không bằng một mình Trương Thiên sao?
Ông ta quay sang lãnh đạo cấp cao các phòng ban, trầm giọng mắng:
"Tôi thuê một đội ngũ kĩ thuật lớn như này có ích gì? Bình luận trên màn hình nhất định là có vấn đề, còn không mau nghĩ cách chặn lại? Một lũ ăn hại! Còn không mau chặn lại đi."
Vị lãnh đạo phụ trách đội ngũ kĩ thuật không dám nhìn Lăng Uy cúi đầu đáp, "Vâng, chủ tịch Lăng."
Anh ta vội vàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chỉ đạo bắt mọi người làm việc.
Lăng Uy chuyển hướng nhìn sang màn hình máy tính hiển thị bảng so sánh lưu lượng người xem của hai bên, nghiến răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132404/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.