Trong vali của anh tổng cộng có mười bộ quần áo, nếu một bộ tính trả 1 triệu thì chỗ này cũng phải 10 triệu .
Trương Thiên gom đống quần áo lại, nghiêng đầu nhìn chủ quán cười nói:
“Không cần tính, chỗ này chắc cũng có giá khoảng 10 triệu, bỏ đi số lẻ, ông đưa cho tôi 10 triệu là được rồi.”
“10 triệu!” Lâm Diệu Đông trợn mắt há mồm hô lên một tiếng.
Trương Thiên lật ngược tình thế có chút khiến ông choáng váng.
Rõ ràng là nợ người ta 1 triệu, sao giờ lại biến thành Trương Thiên đòi tiền chủ quán rồi?
Chủ quán cùng Nhãn Kính Nam ánh mắt đều lộ ra vẻ thù địch, nhíu mày, hung ác nhìn đối phương.
Lâm Diệu Đông không hiểu, nhưng bọn họ thì rõ hơn ai hết Trương Thiên đang nói cái gì.
Trương Thiên đã nhìn ra trò lừa đảo của bọn họ rồi.
Anh còn dùng chính thủ đoạn ấy để uy hiếp bọn họ đòi tiền.
Nhưng mà gắn mác áo long bào của hoàng đế trên đống quần áo hôi hám này thì cũng quá phi lý rồi.
So với ăn cướp còn trắng trợn hơn.
Chủ quán cũng không vạch trần, ông ta cho rằng hành động khiêu khích của Trương Thiên càng khiến ông ta có lý do gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tiền sắp vào túi, không thể để bay mất được.
Chủ quán giả vờ mỉm cười khách khí nói:
“Người anh em này, cậu thật biết nói đùa, đừng tưởng dùng mấy bộ quần áo này có thể tống tiền tôi.”
Người đàn ông đeo kính cận cũng nhếch miệng, xảo trá dỗ dành nói với Lâm Diệu Đông:
Loading...
“Anh Diệu Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132386/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.