Trương Thiên nhấc bàn chân lên, nhắm ngay đôi tay của Khai Tài Chí Tôn mà đạp xuống.
Răng rắc!
Nội kình của anh bùng nổ, xương cốt ông ta rách nát, đôi tay đã tàn phế.
Từ đây, ông ta đã không làm Phật bài được nữa!
“A!” Khai Tài Chí Tôn gào khóc thảm thiết.
Trương Thiên ngoảnh mặt làm ngơ.
Nếu không phải Lâm Tiểu Nhã ở chỗ này, toàn bộ những người này đều đã đi xuống đưa tin cho Diêm La cả rồi.
Lâm Tiểu Nhã đứng ở phía sau nhìn thấy những chuyện này, cô mở to hai mắt nhìn, thất thần mà không nhúc nhích.
Cảm giác Trương Thiên mang đến cho cô không chỉ là khiếp sợ mà thôi.
Ban đầu cô còn lo anh rể bị đánh, không nghĩ tới Trương Thiên chỉ dùng tay trần thôi đã đánh bại những cường giả khủng bố ở đây, hơn nữa anh còn không bị thương đến một sợi tóc.
Đó là mười người lận đấy!
Đó chính là cường giả khủng bố như những võ sĩ quyền anh đấy!
Cô kinh ngạc mà nói thầm: “Sao có thể chứ?”
“Tràng pháo tay của anh đâu rồi?”
Một tiếng nói vô sỉ vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ lộn xộn của Lâm Tiểu Nhã.
Trương Thiên nhìn chằm chằm cô, cười hì hì đi tới.
Sắc mặt kinh ngạc của Lâm Tiểu Nhã thoắt một cái đã tan đi, lại có chút muốn nói móc: “Đây là lúc đòi vỗ tay hay sao?”
Cô dùng ánh mắt dại ra mà nhìn Trương Thiên.
Trương Thiên nhướng mày lên, cười cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Phật bài bị phá vỡ rồi, cảm giác đỡ hơn chút không?”
Lâm Tiểu Nhã lúng túng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132364/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.