"Ông muốn tôi lấy ai?"
Vẻ mặt Trương Thiên hoảng sợ hỏi lại.
Ngược lại, Tô Phong bình tĩnh giống như tự nhiên, lặp lại nói: "Cháu gái của ta, Tô Vân Nguyệt!"
Con mẹ nó!
Là người phụ nữ vô cùng ngốc nghếch?
Ông biết hay không tôi và cô ta trời sinh ra bát tự không hợp, trời đất khắc với nhau, khắc đến mức nổ tung!
Trương Thiên sợ đến nỗi muốn nhảy lên, vội vàng nói: "Ông Tô, ông không biết là tôi có vợ rồi à?"
"Ông là muốn tôi lấy 'tam thê tứ thiếp'!"
Ông còn muốn đem cháu gái mình gả cho tôi?
Ông thật sự không thuận mắt với đứa cháu gái này nên đẩy cô ta cho tôi chịu khổ?
Hay là vẫn muốn đem cái người ngốc nghếch này cho tôi, hại chết tôi à? Đem tôi ném vào hố lửa à?
Nói thật thì tôi ăn hết nhân sâm của ông, cũng không có thù lớn như vậy chứ!
Tất cả mọi người đều không ngờ Tô Phong sẽ nói như vậy, đúng là rất kinh ngạc.
Bành Hoa ngây người lắc đầu: "Ông Tô, có phải ông nhầm lẫn gì không?"
"Người già lú lẫn cũng không đáng tin vậy!"
"Nếu ông thiếu cháu rể, tôi còn có con trai..."
Tưởng Minh Đức cũng ra vẻ quở trách: "Đúng là không biết suy nghĩ, những lời này mà có thể nói ra."
"Tôi cũng có vài đứa cháu trai, tôi cũng cảm thấy rất hợp đấy."
Tô Phong trắng bệch nhìn bọn họ, nhìn chăm chú vào đứa cháu gái của ông muốn kết hôn với Trương Thiên? Ông ghét bỏ nói: "Những đứa con công tử của các ông có tốt bằng một nửa người anh em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132340/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.