Anh chỉ có thể gửi tin nhắn cho Tiểu Lục: bất luận có chuyện gì cũng không được rời mắt…
Trương Thiên gọi taxi đến trang viên nhà họ Tô.
Tài xế phát hiện anh không có tiền trả tiền xe nên đã chặn lại.
Bác tài xế túm lấy Trương Thiên, khóc lóc kể lể: "Ông anh, tôi mặc kệ anh bắt chước loại ma quỷ gì, anh sẽ không thiếu tôi chút tiền ấy chứ!"
"Anh đến nhà họ Tô mà tiền xe không trả nổi, anh đừng lừa tôi."
Xấu hổ, thực sự xấu hổ!
Trương Thiên chỉ có thể gọi điện thoại cho Tô Phong, cười khổ nhờ ông cầm chút tiền mặt ra đón.
Ngay lập tức, Tô Phong dẫn nhiều người cùng một chỗ đi ra.
Tô Phong vẫn như trước mặc một bộ trang phục thời Đường đi ở phía trên.
Sau lưng anh là một người đàn ông thân hình khá nổi bật khoảng 40 tuổi, ăn mặc quần âu áo vest, cùng với một người phụ nữ đường cong hoàn hảo, nhan sắc tuyệt trần, nhiều nhất tầm 20 tuổi.
Vẻ mặt Tô Phong u sầu, tiến lên trước bắt tay Trương Thiên, xúc động nói: "Người anh em Tiểu Thiên, cuối cùng cậu đã tới."
Vẻ mặt Trương Thiên bình tĩnh gật đầu.
Tô Phong đưa bàn tay lên phía trước hai người, giới thiệu ngắn gọn: "Đây là con trai trưởng của tôi Tô Chính Lương còn kia là cháu gái tôi Tô Vân Nguyệt."
Sắc mặt Tô Chính Lương khó coi nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay Trương Thiên: "Anh Trương, chào anh! Từ lâu đã nghe bố tôi nhắc đến anh."
"Xin chào!"
Tô Vân Nguyệt cau mày, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132334/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.