Trương Thiên đã không muốn gây chuyện rồi, anh muốn để cho mọi người vui vẻ hưởng thụ.
Nhưng con người này lại cố tình bêu xấu anh ở trước mặt tất cả mọi người.
Xem ra anh không chừng trị một chút thì không được, làm vậy sẽ rất có lỗi với bố mẹ vợ!
Anh cùng Bành Hoa kẻ xướng người họa, nói Ngô Đạo Nhân không ra một cái gì, điều này đã khiến ông ta phát điên.
Bành Hoa cảm thấy vô cùng thoải mái còn kéo Trương Thiên cười theo.
Ở trong bữa tiệc giẫm đạp Ngô Đạo Nhân, hoàn toàn không xem ông ta ra gì, chuyện này khiến cho Lâm Diệu Đông cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trương Thiên không quan tâm đến ông ta nữa, tiếp tục đi kính rượu mọi người.
Dám mắng ông ta không phải người? Dám bảo ông ta không bằng cầm thú?
Ngô Đạo Nhân không kiềm lại được cơn tức giận trong lòng, dùng bàn tay xấu xí của mình chỉ vào Trương Thiên, quát lớn như để trút giận:
“Mày cũng chỉ là một thằng con rể phế vật, mày dám mắng tao ư?”
“Mày dựa vào cái gì mà so sánh với tao?”
“Mày chẳng qua là thằng bám váy vợ, một thằng rác rưởi không hơn không kém mà thôi.”
Mọi người nghe vậy thì đều cảm thấy Ngô Đạo Nhân là người có lỗi và gây sự trước, nhưng do thân phận của họ không bằng ông ta nên chẳng ai dám lên tiếng.
Hửm?
Trương Thiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Đạo Nhân, cười nói:
“Chẳng trách bố mẹ vợ tôi lại chướng mắt ông, miệng của ông đúng là chẳng nói ra được điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132328/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.