Lâm Tử Thanh thấy cuộc trò chuyện Trương Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ khác thường, thế nhưng cô không có hỏi.
Anh không nói, cô liền không hỏi!
Có điều, Trương Thiên bây giờ thoạt nhìn, mơ hồ có hơi khác trước.
Trương Thiên nhận thấy ánh mắt của Lâm Tử Thanh, nhưng không có giải thích, ngược lại đùa giỡn, nói: “Có phải cảm thấy tôi chịu đựng rất giỏi rồi không?” Nếu mà em thấy tôi đẹp trai thì có thể khen hai câu á”.
Lâm Tử Thanh nhíu mày, cô không cười, lạnh nhạt xoay mặt qua chỗ khác
Ô tô dừng ở trước cửa lớn nhà họ Lâm.
Ngọn đèn bên trong sáng trưng, trừ bỏ bên ngoài thiếu chút tiếng người thì cũng không khác gì trước đây.
Thế nhưng cánh cửa này mặt lại khiến cho trái tim Trương Thiên càng thêm rét lạnh.
Ông nội ơi, đến tột cùng là ông xảy ra chuyện gì vậy?
Ông bị người ám toán sao?
Nhưng Lâm Tử Thanh lại làm sao dính vào họa sát thân được?
Trương Thiên xuống xe, lắc lắc đầu, nâng Lâm Sảnh Sảnh ngồi ghế sau ra còn Lâm Tử Thanh thì giúp mở cửa.
Phía sau cánh cửa, trong phòng khách, đều là người nhà họ Lâm.
Nhưng không nhìn thấy bóng dáng bác Phúc đâu cả!
Thấy người tới là Trương Thiên và Lâm Tử Thanh, sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.
Mà Trương Thiên lại còn trực tiếp vứt Lâm Sảnh Sảnh xuống đất ngay trước mặt Lâm Nhật Thăng và bà nội.
Lâm Sảnh Sảnh rên lên đau đớn, hiệu lực của thuốc vẫn chưa có hoàn toàn rút đi, nên thỉnh thoảng sẽ phát ra một số âm thanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132317/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.