Vốn dĩ Chu Chính Hạo định khoe khoang trước mặt hàng xóm để tăng chút thể diện, không ngờ chữa lợn lành thành lợn què, còn bị Trương Thiên đạp cho một cái.
Hai người cậu ta và dì Đàm đều oán giận nhìn sang.
Có điều ánh mắt của hàng xóm sáng như đuốc, rất nhiều người bắt đầu khinh thường nói.
"Không biết thì đừng giả vờ biết, sẽ hại chết người đấy."
"Làm người cũng phải làm đến nơi đến chốn, vừa nãy ai còn định lấy dao đâm vậy? Dọa chết người ta!"
"Còn tưởng là bác sĩ giỏi từ đâu đến, hóa ra cũng chỉ khoe khoang thôi."
"Dì Lý, bà hạnh phúc rồi, có một con rể giỏi như vậy."
Châm chọc khiêu khích một lúc, làm cho hai người Chu Chính Hạo không còn lời nào để nói, mặt bọn họ bọ đánh cho vang lên bốp bốp, bây giờ cũng không biết giấu vào đâu.
Dì Đàm nhìn sang đứa con trai vô dụng của mình, lại nhìn sang Trương Thiên dùng thực lực để nói chuyện, thật sự không so sánh sẽ không đau thương.
Trong lòng khôm kiềm được thầm oán giận, dẫn Chu Chính Hạo, xám xịt rời khỏi đám người.
Lý Tú Cầm lòng dạ lương thiện, vẫn còn muốn cảm ơn.
Nhưng mà Trương Thiên không mở miệng nói thay bọn họ câu nào, châm chọc trái ngược như vậy, vừa nãy bọn họ còn nói lời tổn thương người khác đấy.
Hơn nữa suýt nữa còn đòi giải phẫu mẹ vợ, để cho bọn họ đi cũng đã là nể mặt mẹ vợ lắm rồi.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Tiểu Nhã là phức tạp nhất.
Vừa nãy chuyện xảy ra đột ngột, vì cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132312/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.