“Tiểu Nhã làm sao vậy?” Lâm Tử Thanh vội vàng chạy tới vỗ lưng cô.
Trương Thiên nhìn thấy Lâm Tử Thanh, dập tắt điếu thuốc rồ nhẹ nhàng cười nói.
“Không sao, em ấy không quen với cách lái xe của anh nên mới bị say thôi!”
Say xe?
Lâm Tử Thanh bán tín bán nghi, cùng với Trương Thiên đỡ Lâm Tiểu Nhã về nhà.
Lâm Tử Thanh sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ, mặc dù nơi đây không thể so sánh với nhà lớn của gia đình họ Lâm nhưng cũng rất gọn gàng sạch sẽ, cách trang trí của căn nhà gợi cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Nhưng Lâm Tử Thanh ở một căn hộ nhỏ như vậy chứng tỏ tình trạng kinh tế của cô không được tốt cho lắm.
Nhưng dù sao cô ấy cũng là giám đốc điều hành của cả một công ty lớn, kinh tế không thể đến mức như vậy được chứ!
Trương Thiên nhíu mày hỏi cô: “Nhà họ Lâm không phát tiền lương cho em sao?”
“Có chứ, chỉ là không được nhiều lắm.” Lâm Tử Thanh lạnh lùng nói, suy nghĩ một chút cô lại nói thêm.
“Nếu anh ở không quen thì đợi thêm một thời gian nữa, em sẽ gom tiền đổi sang một căn nhà lớn hơn.”
Nói xong, cô đỡ Lâm Tiểu Nhã vào trong phòng ngủ.
“Anh không có ý đó.”
Trương Thiên cười khổ, anh thì còn nơi nào chưa từng ngủ qua?
Đến cả khe đá, miệng núi lửa, anh đều đã ngủ qua rồi thì làm sao có thể chê căn nhà này được, chỉ là anh thấy thương cô mà thôi.
Anh không thể để người phụ nữ của mình chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132303/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.