Mặt trời đã chênh chếch ngả về phía tây. Trên khoảng đất bằng phẳng ở chính giữa sơn cốc có một hộ nông dân.
Một lão nông mình mặc một bộ y phục bằng vải thô màu lam nhạt tay trái cầm một cái ống điếu dài miệng không ngớt phì phà nhả khói mù mịt, trên tay phải đang nắm lấy một quân cờ trắng mắt chăm chú nhìn vào bàn cờ mà chưa đánh xuống.
Đặng Tiểu Nhàn uống cạn chén rượu rồi giơ tay lấy một cái đùi gà há miệng cắn một cái, đưa mắt nhìn Mai Đông Ni đang đứng bên cạnh theo dõi cuộc chơi, nhe hàm răng dính đầy thịt và mỡ gà bóng nhẫy cười với nàng.
Mai Đông Ni buồn cười đưa mắt liếc lão nông giơ con cờ lên một cái.
Đặng Tiểu Nhàn rụt cổ liếm mép rồi lấy tay nhanh lẹ để cái đùi gà vào trong đĩa.
Mai Đông Ni nhịn không được nữa liền nhoẻn miệng cười hì hì... Bỗng nàng chợt nhớ ra vội lấy tay bịt miệng lại nhưng không còn kịp nữa...
Liền nghe “cạch” một tiếng quân cờ trắng trên tay lão nông đã đặt xuống một vị trí trên bài cờ xong, ngẩng đầu nhìn Mai Đông Ni cười ha ha nói:
“A đầu, ngươi coi sư phụ thắng rồi nè, ngươi có mừng cho sư phụ không?”
Đặng Tiểu Nhàn chút xíu nữa đã phun thịt gà trong miệng ra ngoài, chàng vội đưa tay bịt miệng cố nuốt nó trở xuống nghênh cổ trợn mắt suýt chút nữa là bị chết sặc rồi.
Mai Đông Ni liếc chàng một cái rồi nói :
- Phải rồi, nếu sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ta-tuyet-dan/2860980/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.