Kẹt một tiếng cửa phòng nhè nhẹ mở ra.
Đặng Tiểu Nhàn nhẹ bước vào trong, hai tay bưng một bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ trắng tinh như tuyết đứng ở trước giường, nhìn thiếu niên áo trắng trên mặt hiện ra một thứ tình cảm cực kỳ phức tạp.
Thiếu niên áo trắng vẫn nhắm nghiền đôi mắt chẳng hề động đậy.
Hồi lâu...
Đặng Tiểu Nhàn nhẹ nhàng đặt bộ quần áo trên giường, dùng tay áo lau sạch mồ hôi trên mặt thiếu niên nọ, lấy tay đặt trên trán hắn xem thử đầu có nóng không, rồi lẩm bẩm nói thầm :
- Tốt rồi.
Đặng Tiểu Nhàn quay mình đi ra vừa đến cửa phòng đột nhiên mỉm cười, nụ cười cực kỳ lạ lùng.
“Ầm” một tiếng, cửa phòng đã đóng sập lại.
Thiếu niên áo trắng thở phào nhẹ nhõm đôi mắt chớp chớp hình như nghĩ ra một chuyện gì đó thần sắc bỗng nhiên biến đổi, đôi mắt nhòe lệ như muốn khóc.
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thiếu niên áo trắng thở nhẹ một tiếng từ từ hỏi :
- Ai?
Đặng Tiểu Nhàn đứng phía ngoài cửa cười đáp :
- Ta đây, có thể vào được không?
Thiếu niên áo trắng trợn mắt liếc nhìn ra cửa rồi nói nho nhỏ tự nghe :
- Đang thay quần thì lại bị phá rối! Hừ! Ngươi chẳng phải vừa vào lúc nãy là gì?
Một thoáng im lặng.
Đặng Tiểu Nhàn đập cửa la lớn :
- Người đẹp như vậy mà xấu bụng ghê. Ta biết rõ là ngươi đã tỉnh dậy rồi mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-ta-tuyet-dan/2860960/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.