Chương trước
Chương sau
Một buổi trưa mặt trời đã lên quá đỉnh đầu, từ con đường đất phóng tầm mắt nhìn ra phía trước, xa xa có vài chấm đen nhỏ li ti, càng đi đến gần những đốm đen này càng lúc càng lớn dần ra.

Đó là một vùng đất chu vi ước độ hơn trăm dặm cao thấp nhấp nhô không bằng phẳng. Thoạt nhìn nó tựa như những ngọn núi nhấp nhô nhưng nhìn kỹ hoàn toàn không phải.

Kỳ thực đó chỉ là những đồi cát cao, nó rải rác suốt ba bốn chục dặm nơi vùng hoang dại.

Hình thù dị kỳ, nó uốn khúc thành hình vòng cung, từ bề ngoài nhìn vào giống nhau như đúc.

Nó giống như một nửa vầng trăng bị một tay quái thú khổng lồ móc xuống đặt vào nơi sa mạc hoang vắng thê lương này.

Điều kỳ quái là những đồi cát cao hơn trăm thước này cách nhau rất đều đặn, cao thấp lớn nhỏ cũng y hệt nhau.

Kẻ nào không chú ý cẩn thận một khi bước vào đám núi cát này sẽ bị lạc đường mất phương hướng không cách nào tìm được lối ra. Do vậy dân vùng này gọi nó là Mê Cung sơn.

Gió cát mù trời, nắng tựa lửa thiêu.

Nắng đốt điên đầu, lửa hận ngút tim.

Dưới ánh nắng chói chang như thiêu như đốt thấu tận tim gan như thế, hỏi chi đến người, ngay cả tấm thép cứng rắn nhất cũng như muốn tan ra thành nước. Thế mà có kẻ vẫn đứng sừng sững bất động ở đó.

Sức nóng chói chang của trời trưa đã vậy, mà gió thổi cũng tựa như lửa táp, ngay cả những hạt cát vàng óng lăn tròn cũng tỏa ra hơi nóng kinh người. Cả thế gian tợ như lò lửa khổng lồ thiêu cháy mọi vật.

Thế nhưng toàn thân người ấy lại lạnh buốt như giá như băng. Bởi vì huyết dịch của hắn như đông cứng lại từ rất lâu đã không còn sôi sục trong huyết quản, tình cảm cũng chai cứng đi, không còn bị kích động nữa. Trong lòng hắn giờ đây chỉ còn khắc sâu hai chữ “Hận Thù”.

Hai mắt hắn tròn xoe, đen như hai cục than, râu tóc khô cứng mặt không huyết sắc.

Y phục trên thân mình gã rách rưới còn hơn lão hóa tử dơ bẩn, đến độ chẳng ai còn biết nó là màu gì. Trên thân hắn cũng chẳng mang theo một thứ vũ khí sắc bén lợi hại nào cả, dĩ nhiên đối với hắn cơ hồ chẳng có tương lai, tiền đồ nào. Trong khoảnh khắc này tựa hồ như giây phút cuối cùng của đời hắn.

Cái duy nhất chất chứa trong lòng hắn là thù và hận, một biển lửa hận bừng cháy trong lòng hắn. Chính nhờ niềm hận không nguôi này mới giúp được hắn sống đến ngày nay. Thử hỏi người ta chỉ sống bằng thù hận, nỗi hận không ngươi sẽ biến kẻ ấy thành một quái vật đáng sợ phi thường biết bao?

Hắn đích thực là kẽ đáng sợ phi thường nơi biên ải xa xôi vùng quan ngoại. Chốn thâm sơn cùng cốc, khắp hang cùng ngõ hẻm chỉ nghe nhắc đến mấy chữ Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu, trẻ nhỏ như bị nhát ma, người lớn thì rét run cầm cập, táng đởm kinh tâm, hồn phi phách tán.

Hắn đứng đó đã bao lâu chẳng ai biết được. Hắn đứng đó để làm gì, dĩ nhiên càng không thể biết được.

Trời mỗi lúc một nắng hơn, lửa hận trong tim càng lúc càng bốc cao mà hắn lại càng lúc càng cảm thấy lạnh hơn.

Đột nhiên từ phía sau đồi cát xuất hiện một bóng người.

Ở nơi đồi cát hoang vắng như vậy lại thêm lửa nắng cháy da, nên bất kỳ một vật gì cử động cũng gây ra sự chú ý cả, nhưng kỳ lạ thay Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu chẳng mảy may phản ứng cứ đứng trơ trơ bất động ở đó.

Kẻ lạ mặt đi đến càng lúc càng gần, bởi hắn dùng một chiếc khăn đen bịt mặt nên chẳng rõ hắn bao nhiêu tuổi lại cũng chẳng biết diện mạo hắn ra sao.

Người này mặc một chiếc áo vải thô cực kỳ tầm thường, ngang hông đeo một thanh trường đao mỏng và cong vỏ đao nạm vàng khảm ngọc, kim quang lấp lánh chỉ nhìn sơ cũng đủ biết đó là một bảo bối.

Toàn thân người này mồ hôi đầm đìa, tính từ thị trấn gần nhất đến đây ít nhất cũng phải vượt qua bốn, năm chục dặm đường.

Tại sao hắn lại đến đây, thần lực nào giúp hắn đến được đây, điều gì đã dẫn dụ hắn đến nơi này? Quả là quái lạ.

Người nay dường như xông thẳng về hướng Quỷ Ảnh Tử tựa như chẳng hề sợ sệt lão ma đầu danh chấn giang hồ, rồi từ từ đi đến đối diện Quỷ Ảnh Tử. Khi sắp đến gần Quỷ Ảnh Tử, người này thận trọng tiến đến, cuối cùng dừng lại cách Quỷ Ảnh Tử một khoảng rồi thở một hơi dài.

Quỷ Ảnh Tử vẫn chẳng di động, đôi mày chẳng hề nhướng lên chút nào, đôi nhãn châu nhìn chằm chặp không chớp vào bóng của đối thủ lia trên mặt cát vàng lóa mắt.

Một thoáng yên lặng nặng nề.

Ngoài tiếng gió thổi vi vu, tuyệt nhiên không còn nghe thấy một thanh âm nào khác.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng nói :

- Cuối cùng thì ngươi cũng đã đến đây.

- Hừ, ngươi còn chưa chết à? - Kẻ mới đến gật nhẹ đầu nói.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu đôi mắt chất chứa bao thù hận nhìn thẳng vào kẻ cừu địch thấp giọng nói :

- Để có ngày hẹn hôm nay, làm sao ta có thể chết được.

Người bịt mặt nói :

- Đã mười lăm năm trôi qua ngươi vẫn chưa quên được ư?

Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng cười nói :

- Quên à! Ha ha ha, đừng nói đến mười lăm năm, mà cả đời ta cũng không thể nào quên được.

Quỷ Ảnh Tử đã động thủ.

Rẹt một tiếng, chiếc áo gã đang mặc bị xé toạc ra để lộ ra một thân hình trên dưới đều có những vết sẹo chằng chịt, bắp thịt vằn vện, da chẳng có chỗ nào lành lặn cả.

Quỷ Ảnh Tử dùng tay sờ lên từng vết sẹo vừa khóc vừa cười như điên dại, một hồi lâu mới tiếp tục nói :

- Bảy bảy bốn chín vết sẹo điều do thanh trường loan đao của ngươi, Thần Đao Trịnh Chính Nhân gây ra, lúc đó ngươi đã từng nói với ta “Chính Nhân ta chưa từng gặp kẻ nào ác độc như ngươi, nhưng ta vẫn lưu lại cho ngươi một đường sống để cho mà sửa mình cải tà quy chánh, còn như ngươi muốn báo thù thì mười lăm năm sau đến phía tây nam Mê Cung sơn đợi ta ở đó”.

Thanh âm Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu khan đặc nghe tựa ma kêu quỷ gào, mắt lộ hung quang, chỉ vào mặt người bịt mặt oán hận nói :

- Những điều ngươi nói như lấy dao khắc sâu vào tim ta, ngươi nghĩ xem làm sao ta có thể quên được.

- Ngươi... thật là cái đồ quái vật.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân vừa nói vừa trợn tròn mắt nhìn kỹ những vết sẹo trên người gã kia, bất giác thối lui mấy bước không dám tin và mắt mình kinh ngạc nói :

- Ngươi lãnh bốn mươi chín nhát dao của ta, cớ sao chẳng chết quách đi cho rảnh nợ?

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh lùng nói :

- Té ra ngươi tưởng ta lại có thể chết dễ dàng như vậy, nên mới dám hẹn ta hôm nay ư?

Thần Đao Trịnh Chính Nhân chỉ đứng im không nói, cười lạt một tiếng.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu mỉm cười một cách châm chọc, chế giễu :

- Các hạ đang hối hận tại sao lúc đó lại để cho ta sống hả?

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhẹ nói :

- Cho dù ta có hối tiếc cách chi thì cũng đã quá muộn rồi, đúng không nào?

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu trầm giọng quát :

- Chẳng sai.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân từ tối nói :

- Oán thù nên giải chứ không nên kết huống hồ đã mười lăm năm trôi qua...

- Câm mồm!

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu nộ khí hét lớn :

- Ngươi có biết mười lăm năm qua ta sống thế nào không? Ăn không một bữa ngon, ngủ không một bữa yên, chỉ mong đến ngày rửa hận hôm nay.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói :

- À té ra là vậy, ngươi còn đợi gì mà chưa động thủ.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng quát :

- Được hãy rút đao của ngươi ra mau.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân chậm chạp nói :

- Với ngươi cần gì phải dùng đến đao cho mệt.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu ngây người tức giận hét lớn :

- Ngươi...

Thần Đao Trịnh Chính Nhân mỉm cười nói :

- Mười lăm năm trước ta có thể giết ngươi dễ dàng nhưng đã không làm thế mà vẫn để lại cho ngươi một con đường sống. Hôm nay ta mong ngươi đừng ép ta làm việc đó.

Nói xong đưa mắt nhìn quanh nhận thấy địa thế hiển nhiên là bất lợi cho mình. Chuyến này coi bộ chẳng hay ho gì, song cước của Thần Đao bắt đầu chuyển động.

Chỗ mà Thần Đao nhắm tới nằm quay lưng lại với ánh dương đỏ rực, đó là nơi tốt nhất của vùng đồi cát hoang vu này. Đứng đây có thể tránh ánh nắng trực tiếp của mặt trời và có thể chiếm thượng phong dễ dàng, xuất thủ vừa nhanh chóng vừa tiện lợi.

Bỗng nhiên...

Bóng người nhanh như điện xẹt, chỉ thấy Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu khoa chân nhẹ bước, thân mình đã vọt ra xa ngoài một trượng vụt đến sát bên Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân trợn tròn mắt, nhìn không chớp vào đối phương, nhưng chẳng thể nhận biết hắn dùng thân pháp quái dị gì mà trong chớp mắt đã ở bên cạnh mình cách nhau chưa đầy một thước.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân tâm thần chấn động trong khoảnh khắc, nhưng kịp trấn tĩnh, hai cánh tay vung lên, song chưởng cùng lúc phát ra hộ vệ châu thân.

Tay trái Quỷ Ảnh Tử phất lên lập tức một luồng kình lực vô cùng mạnh mẽ tràn đến bức bách chưởng thế đối phương, tay phải hắn giơ lên nhanh như điện chớp, chụp thẳng vào trước ngực Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân hoảng kinh nghiêng người ra sau, song cước nhẹ nhàng trở bộ thoáng cái đã bay ra xa vài trượng. Nào ngờ Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoắt ẩn thoắt hiện nhanh lẹ phi thường. Vọt mình đuổi theo sau, thân pháp nhẹ nhàng như cành liễu phất phơ theo gió.

Chỉ nghe...

Bình một tiếng, hữu chưởng của Quỷ Ảnh Tử vươn thẳng ra, chụp trúng giữa ngực Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Liền nghe Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh một tiếng, sau đó nói :

- Còn chưa rút đao ra à?

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt :

- Ta đã nói rồi, với ngươi có cần phải dùng đao không?

Quỷ Ảnh Tử trầm giọng quát lớn :

- Thì ngươi cứ thử xem.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân chỉ cảm thấy hữu chưởng của đối phương nhanh như điện xẹt, lẹ tựa sao băng, thủ pháp vô cùng quái dị, vội nghiêng mình tránh nhưng tránh không nổi. Một tiếng “Bình!” vang lên, trước ngực lại lãnh trọn thêm một chưởng nữa. Hai chưởng vừa rồi của Quỷ Ảnh Tử vô cùng mãnh liệt, chưởng lực ít nhất cũng nặng hơn ngàn cân.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thấy Thần Đao Trịnh Chính Nhân chẳng hề dao động vẫn đứng sừng sững tại chỗ, trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm trong bụng:

“Hai chưởng vừa rồi mình đã sử dụng hết mười thành công lực, sức mạnh của nó có thể khai sơn phá thạch, kẻ trúng phải không chết cũng trọng thương, lạ thay, xem hắn vẫn an nhiên tự tại như chẳng có việc gì. Phải chăng hắn đã luyện được Kim Cương Bất Hoại?”

Trên mặt Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoáng chút nghi ngờ, tay chân luống cuống, chẳng biết xử sự ra sao cho phải.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân liên tiếp trúng liền hai chưởng, trong lòng không khỏi kinh sợ, vội ngầm vận khí thấy huyệt đạo thông suốt, lục phủ ngũ tạng nguyên vẹn chẳng có chút thương tích nào, trong lòng không khỏi vui lòng nghĩ thầm:

“Chẳng (...) ngày đánh có lợi ghê, nếu không bây giờ mình bò dưới đất rồi”.

Nghĩ vậy hắn trở nên lì lợm phi thường cười lớn tiếng nói :

- Thế nào? Sao không đánh nữa? Sợ rồi hả?

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười một tràng dài :

- Sợ à, nếu vậy ta đã chẳng đến đây. Mau rút binh khí ra.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói :

- Ta đã bảo với ngươi, không phải dùng đến đao cho mệt.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu cười lạnh lùng nói :

- Được rồi, ta tự nhiên sẽ làm cho ngươi tự rút đao ra.

Quỷ Ảnh Tự Sở Bưu bình sinh tính tình vô cùng cuồng ngạo, lúc này lòng kiêu ngạo như bị chạm nọc. Hai vai rung lên, tức thì thân hình lướt tới, song chưởng nhanh như điện chớp, nháy mắt công liền ba chiêu nhắm ba yếu huyệt Huyền Cơ, Khí Môn, Tương Đài của Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân thất kinh, muốn né cũng chẳng được, bèn ưỡn ngực ra chuẩn bị hứng trọn ba chưởng kinh thiên động địa.

Quỷ Ảnh Tử thấy vậy không khỏi ngấm ngầm kinh sợ, tay phải vội rút về, tay kia đang định ấn xuống yếu huyệt Tương Đài của Thần Đao cũng thu lại nốt.

Tiếp đó, Quỷ Ảnh Tử nhanh nhẹn tháo lui, trầm giọng hét lớn :

- Ngươi, ngươi chẳng phải Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Đây quả thật là một phát hiện vô cùng bất ngờ, nhưng lại do chính miệng Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu thoát ra, tuy rất ngạc nhiên nhưng hắn lại trấn tĩnh phi thường.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân tuy sắp chết đến nơi, nhưng lại càng bình tĩnh hơn, chằm chằm nhìn Quỷ Ảnh Tử nói :

- Ai nói ta không phải Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lạnh lùng nói :

- Khí phách ngang tàng năm xưa, anh hùng khí khái của ngươi biến đâu hết rồi.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt, nói :

- Sự nhanh lẹ, cùng hung cực ác của ngươi cũng vất ở xó nào rồi.

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu lặng im giây lát rồi ngập ngừng đáp :

- Cái này...

Thần Đao Trịnh Chính Nhân tiếp lời :

- Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, cứ theo như lời ngươi, mười năm cũng chỉ như một ngày. Bởi vì thù hận đã khiến ngươi quên đi tất cả mọi thứ, cũng theo lời ngươi, nhưng năm tháng của mười lăm năm dài biết bao nhiêu. Hừ, đời người sống được mấy cái mười lăm năm kia chứ.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân vuốt nhẹ bảo đao đeo bên hông, nói tiếp :

- Nơi biên ải xa xăm ngoài sa mạc này, ngoài ta ra có ai còn dùng thanh loan đao này nữa.

Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng nói :

- Ta đã quá quen với nó.

- Ngươi phải nhận ra nó chứ.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân nheo mắt nhìn đối thủ rồi tiếp tục nói :

- Ngươi hoàn toàn đến đây chẳng phải để báo thù phục hận mà để giữ một điều hay duy nhất trong suốt cuộc đời là để cho người ta biết Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu chẳng phải là người thất tín, đã hứa cái gì thì làm cái đó, hoàn toàn không phải là kẻ dễ nuốt lời hứa.

Quỷ Ảnh Tử cười ha hả nói :

- Đa tạ các hạ quá khen, tại hạ vô cùng cảm kích.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân thản nhiên nói :

- Ngươi cũng nên biết, ta đến đây chẳng phải để giết ngươi đâu.

- Ngươi quá nhân từ.

Quỷ Ảnh Tử vừa nói vừa cất giọng cười cuồng ngạo, tiếp đó cất giọng đùa cợt châm chọc nói tiếp :

- Mười lăm năm trước ngươi đã nhân từ một lần, song lẽ ngươi đã nhanh chóng biết rằng đó là sai lầm lớn nhất suốt đời mà Thần Đao Trịnh Chính Nhân ngươi đã phạm phải.

- Sở Bưu ngươi vẫn còn sống vậy thì hãy sống sao cho được một chút chứ. Nửa đời đã qua chuyên dựa vào võ công siêu phàm nhập thánh để làm ác, thì nửa đời còn lại nên dùng võ công siêu phàm ấy để chuộc tội mình đã gây ra.

- Câm mồm!

Quỷ Ảnh Tử Sở Bưu nghiến giọng thét lớn :

- Trịnh Chính Nhân!

Quỷ Ảnh Tử gằn từng tiếng một, nói tiếp :

- Mười lăm năm trước ta chỉ nung nấu một chuyện giết ngươi báo thù, lấy máu rửa hận. Mười lăm năm qua ta chỉ hy vọng sống để đối mặt với ngươi một lần nữa, trời quả có mắt. Ngươi đã đến và ta cũng đã lại. Còn đợi gì nữa. Mười lăm năm trước ngươi không giết ta là sai lầm của ngươi, giờ đây ta không lấy mạng ngươi thì đó là điều ngu ngốc của ta. Trịnh Chính Nhân ngươi vì sao không rút đao ra.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cười nhạt nói :

- Sở Bưu ngươi nên biết rằng dưới loan đao Trịnh Chính Nhân này đối phương tuyệt không có đường sống.

Quỷ Ảnh Tử tức thì thét lớn :

- Khai đao!

Trịnh Chính Nhân cười nhạt, từ tốn nói :

- Ngươi sẽ hối hận.

- Ngươi mới là kẻ hối hận.

Nói xong, Quỷ Ảnh Tử rút trong người ta một cây nhuyễn tiên, nhẹ nhàng bung ra, thét lớn với đối phương.

- Khai đao!

Thần Đao Trịnh Chính Nhân mỉm cười nói :

- Yên tâm, khi nào cần ta sẽ khai đao.

Quỷ Ảnh Tử thét vang một tiếng, đôi mày dựng ngược, lao vọt lên phía trước, cánh tay phải vung lên đánh một chưởng như điện chớp vào huyệt Tương Đài của Trịnh Chính Nhân.

Trịnh Chính Nhân đã đề phòng từ lâu chiêu này, hoành thân bước qua nhẹ nhàng ung dung, người đã thoát khỏi thế chưởng của đối phương. Quỷ Ảnh Tử thấy thế cất tiếng cười lạnh lùng, tay trái vung cây nhuyễn tiến phất về đối phương đánh tới.

Trịnh Chính Nhân thấy nhuyễn tiên đánh tới, trong lòng thầm la “chẳng xong”, vội co chân quay đầu vọt lẹ.

- Ngươi chạy đâu cho thoát.

Quỷ Ảnh Tử nhìn sau lưng đối phương, đảo mắt một cái, hung quang lộ rõ, nhủ thầm trong lòng:

“Cái đồ chết tiệt, quả nhiên là đồ giả mạo”.

Nói vừa dứt lời, tay trái phất nhẹ một cái, nhuyễn tiên đang quất vào lưng đối phương, đột nhiên biết chiêu, vũ lộng thần uy vút một tiếng, nhắm đầu đối phương đánh tới.

Tức thì...

Một tiếng gió rít bên tai, cây nhuyễn tiên của Quỷ Ảnh Tử như ánh sao sa, điện xẹt gây ra một trận cuồng phong, tiếp đó ngọn nhuyễn tiên đã bay vút trên đầu đối phương.

Người kia bỗng cảm thấy gió mát nơi mặt, chiếc khăn đen bịt mặt đã bị cuốn lên không trung.

Quỷ Ảnh Tử chỉ nhìn thấy phía sau lưng đối phương, nhưng vẫn nhận ra kẻ này tuyệt đối không phải Trịnh Chính Nhân, kẻ thù số một của gã.

Người kia hình như sợ hắn nhận ra mình không phải Trịnh Chính Nhân, nên lấy tay che mặt co giò chạy như cuồng điên.

Hắn chạy cực nhanh nhưng Quỷ Ảnh Tử còn nhanh hơn, nếu không người trong giang hồ sao đặc biệt dành cho hắn là Quỷ Ảnh Tử.

Chỉ thấy bóng người bay vèo một cái, thân hình Quỷ Ảnh Tử lướt trên người đối phương, người vẫn đang lơ lửng trên không, tay phải vươn ra như điện chớp, chụp vào mặt đối thủ... Người kia xoạt cẳng khom lưng cuối xuống tránh thoát, thuận tay thọc xuống bãi cát, nắm sẵn hai nắm, bình tĩnh nằm bất động chờ cường địch.

Nói thì chậm, nhưng sự việc xảy ra mau lẹ phi thường.

Quỷ Ảnh Tử đuổi gần đến nơi, cách chừng hai thước, vung tay đánh xuống như chớp lóe sao sa.

Đột nhiên Trịnh Chính Nhân trầm giọng hét lớn :

- Hãy xem đây!

Nói chưa dứt lời đã thấy người ấy thọc tay vào bãi cát, hất cát tứ tung, cát bụi mù trời, đồng thời cánh tay kia vung lên nhanh như điện chớp, ném một đám cát về phía Quỷ Ảnh Tử. Liền đó hai chân nhẹ bước, cả thân hình bay ra cách đó vài trượng.

Quỷ Ảnh Tử kinh nghiệm giang hồ đã lâu, lâm trận cũng nhiều nhưng có ngờ đâu, nghe tiếng gió vội rút tay về bảo vệ châu thân, nào ngờ cát bụi mù mịt, bản thân cũng lãnh trọn một nắm vào mặt.

Người kia ngửa mặt lên trời cười lớn, hai tay vỗ vào nhau liên hồi nói lớn :

- Sở Bưu, cái món cát bụi này, hương vị thế nào.

Quỷ Ảnh Tử ho khan một trận, nói chẳng ra hơi, bởi vì mắt mũi tay chân đều dính đầy cát.

Một hồi lâu sau, Quỷ Ảnh Tử mới từ từ mở mắt, định thần nhìn kỹ. Hắn ta vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trước mặt hắn là một thiếu niên trắng trẻo độ mười sáu mười bảy tuổi. Một thoáng im lặng trôi qua, Quỷ Ảnh Tử trầm giọng hỏi :

- Ngươi là ai?

Thiếu niên cười nhạt trả lời :

- Ta là ta chứ ai.

Quỷ Ảnh Tử hỏi tiếp :

- Ai kêu ngươi đến đây?

Thiếu niên cười ha hả nói :

- Đương nhiên là ta mơ thấy thế.

Quỷ Ảnh Tử trên mặt lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng hỏi :

- Ngươi tại sao dám cả gan giả danh Thần Đao Trịnh Chính Nhân?

Thiếu niên chớp mắt, nghịch ngợm trả lời :

- Ta thích vậy đó, được không?

Quỷ Ảnh Từ muốn biết rõ hơn sự thật nên cố nén lửa giận, hỏi tiếp :

- Lão Thần Đao cớ sao không đến, hắn chết rồi à hay không dám đến?

Thiếu niên không hề do dự, trả lời ngay :

- Lão đến rồi nhưng vì ngươi sợ không đến nên lão đã đi.

Quỷ Ảnh Tử nộ khí xung thiên, không nén nổi tức giận quát to như sấm :

- Cái đồ tạp chủng, ngươi dám nói láo chọc tức ta hả.

Thiếu niên nháy mắt nói lớn :

- Sở Bưu, dưới gầm trời này không có việc gì mà nội tổ ngươi đây không dám làm.

Gã thiếu niên tuổi không lớn lắm nhưng lời nói nhọn như dao đâm kim chích.

Nghe vừa tức mà vừa buồn cười, những lời như vậy chứng tỏ là dưới mắt hắn cái lão đại ma đầu mà võ lâm hắc bạch hái phái chỉ nghe tên cũng táng đởm kinh tâm, sợ hơn độc xà mãnh thú chẳng ra gì cả.

Quỷ Ảnh Tử bị thiếu niên chọc giận, cuồng khí nộ tâm thở ra phì phò, nén giận thét lớn :

- Đồ cẩu tạp chủng, nếu hôm nay ta chẳng tự tay giết ngươi, thề không làm người.

Thiếu niên nọ chợt mắt lóe sáng, cười lên nói :

- Sở Bưu, ngươi nói thật không?

Thiếu niên này trong bụng nghĩ ra một mẹo, làm bộ hỏi lại Quỷ Ảnh Tử Sờ Bưu thêm một lần nữa.

Quả nhiên, Quỷ Ảnh Tử trúng bẫy đối phương, hào khí bao trùm, cuồng ngạo thét lớn :

- Đương nhiên là thật, Sở Bưu này tuy chẳng phải là kẻ tốt lành gì, nhưng trái lại một khi đã nói, quyết chẳng hai lời, dối gạt thế nhân.

Gã kia cười giảo hoạt nói tiếp :

- Cẩu đảng! Ngươi đã nói nếu không giết ta, thề chẳng làm người. Sở Bưu lời này có phải do ngươi nói không?

Quỷ Ảnh Tử gật đầu đáp :

- Không sai!

Gã kia nghiêm mặt nói :

- Sở Bưu, nếu tự tay ngươi chẳng thể giết ta thì tính sao?

Quỷ Ảnh Tử không hề biết đó là mẹo, bèn nói như đinh đóng cột :

- Ta nhất định phải tự tay giết ngươi.

Gã thiếu niên láu cá, quanh đi quẩn lại cứ nhấn mạnh mấy chữ “tự tay giết ngươi”.

Quỷ Ảnh Tử chân tay lanh lẹ, tứ chi phát triển, nhưng đầu óc giản đơn, từ từ lọt bẫy đối phương. Tự mình cũng cứ nhấn mạnh theo như vậy. Chỉ nghe Quỷ Ảnh Tử ưỡn ngực nói :

- Nếu như hôm nay ta không chính tay giết ngươi thì bãi cát vàng là nơi vùi xương cốt của Sở Bưu này.

Gã kia cười ha hả nói :

- Ta cóc cần cái thây thối của ngươi đâu, ngươi còn thúi hơn cả lão ma xóc đĩa nhà ta. Nếu như hôm nay ngươi không tự tay lấy được mạng ta, ta hễ nói cái gì là ngươi phải nghe theo. Ta nói như vậy ngươi có chịu không?

Quỷ Ảnh Tử không chút đắn đo trả lời :

- Được!

Gã kia cười ngất vô cùng khoái trá vì cái mạng của hắn đã được đảm bảo kỹ.

Quỷ Ảnh Tử cũng cười thích chí bởi vì lấy mạng tiểu tử này còn dễ hơn giết một con kiến nhỏ xíu nữa, chẳng có gì phiền phức cả.

Gã kia không cười nữa, làm bộ nghiêm túc nói :

- Quân tử nhất ngôn... cái gì hả?

Quỷ ảnh Tử tiếp lời :

- Tứ mã nan truy!

Nói chưa dứt lời Quỷ Ảnh Tử nạp khí vào Đan Điền, vận sức vào cánh tay từ từ đưa lên hét lớn :

- Cái thằng trứng thối, giờ này sang năm chính là giỗ đầu của ngươi đó, còn giờ đây lão phu quyết lấy cẩu mạng của ngươi.

Gã kia mặt vẫn mỉm cười thái độ cực kỳ hòa nhã ung dung. Giờ phút sinh tử dưới áp lực ghê gớm như vậy, nhưng vẫn tỉnh bơ cười nói như chẳng có việc gì xảy ra cả, lạnh lùng bình tĩnh nhìn thẳng vào đối phương, trong lòng sung mãn, tự tin phi thường nói :

- Ngươi chẳng thể nào giết ta được.

Quỷ Ảnh Tử bình sinh giết người chẳng gớm tay, tàn bạo hiếm có vô cùng, chẳng ngờ bị thằng bé mười sáu mười bảy tuổi miệng còn hôi sữa lừa gạt uy hiếp.

Đừng nói Quỷ Ảnh Tử mà ngay bất cứ nhân vật giang hồ nào bị thằng bé thóa mạ như vậy, chẳng kể gì gia thế cũng bừng bừng giận dữ râu tóc dựng ngược, tức chết đi được.

Quỷ Ảnh Tử nghe thế vô cùng kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi :

- Ta lẽ nào chẳng giết được ngươi?

Gã thiếu niên nhãn quan lộ vẻ thông minh, tự tin phi thường, nói :

- Không sai, cho dù ngươi muốn giết ta cũng không giết được.

Quỷ Ảnh Tử bị đối phương làm cho hồ đồ, nghi ngại hồi lâu, hung tính đột nhiên nổi lên, mở miệng chửi lớn :

- Con bà ngươi, lão phu quyết không tin được.

Nói chưa dứt lời, hai cánh tay Quỷ Ảnh Tử từ từ chộp về phía trước dốc toàn lực đánh ra một chiêu.

Đột nhiên...

Soẹt một tiếng, tiếp đó ngân quang lóe lên nhanh như điện xẹt, ánh đao lấp lánh thoáng chốc thanh loan đao đã ra khỏi vỏ.

Quỷ Ảnh Tử la lên một tiếng kinh ngạc, thân mình thối lui nửa bước, đôi mắt trợn tròn, ngạc nhiên nhìn một hồi lâu không dám tin vào mắt mình.

Nhưng lão không thể không tin bởi vì sự thực đang ở trước mắt.

Nguyên là vật mà gã thiếu niên cầm trong tay chẳng phải đao kiếm gì cả. Chẳng qua đấy là một cây chủy thủ ngắn ngủn vô cùng bình thường, dài không quá một tấc, lưỡi dao sắc bén phi thường, nhưng nếu dùng để giao đấu thì giống như một đoản đao chỉ để hù dọa người ta mà thôi.

Quỷ Ảnh Tử vừa tức lại vừa buồn cườì, lạnh lùng nói :

- Ngươi... ngươi dám...

Thiếu niên kia mặt không hề biến sắc, cười ha hả nói :

- Sở Bưu lão nhìn cho kỹ, chớ nên xem thường chủy thủ ở trong tay cố tổ nhà ngươi đây. Hiện tại dù ngươi có muốn giết ta đi nữa cũng chẳng thể giết được.

Quỷ Ảnh Tử mắt nhìn chằm chằm vào lưỡi chủy thủ trên tay gã thiếu niên thực sự chẳng hiểu thế nào nữa.

Gã nọ nhìn vẻ nghi ngờ trên mặt Quỷ Ảnh Tử thấy hắn tiến chẳng ra tiến, lui chẳng ra lui, gân xanh trên mặt giật giật, bộ dạng trông thật buồn cười, một đại ma đầu tung hoành ngang dọc võ lâm lại bị thằng nhóc đem làm trò cười, sự việc không khỏi là kỳ lạ. Gã kia thấy thấy càng chọc giận lão hơn cố ý nói lớn :

- Sở Bưu, ta biết ngươi không tin ta, cứ thử xem rồi sao, tại sao cứ đứng thộn mặt ra ở đó.

Quỷ Ảnh Tử vô cùng giận dữ, nộ khí quát lớn :

- Đồ trứng thối khốn kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, được lão gia sẽ đưa đường chỉ lối cho.

Bỗng nhiên ánh đao lóe lên Quỷ Ảnh Tử vừa định nhảy tới. Đột nhiên đứng sững người lại nhìn trân trối vào gã thiếu niên.

Quỷ Ảnh Tử trố mắt ra nhìn, suốt mấy năm lưu lạc trên giang hồ, không có hiện tượng nào lão chưa xem qua, lại đụng độ các cao thủ khắp chốn võ lâm, nhưng lão chưa bao giờ gặp phải.

Gã thiếu niên nếu không phải không điên hết trí thì cũng là đồ uống lộn thuốc. Nếu không tại sao có thể cầm dao cứa đứt tay mình.

Càng kỳ quái hơn là hắn chẳng hề tỏ ra đau đớn chi cả, trái lại diện mạo hớn hở, vô cùng đắc ý, ung dung tự đắc đứng đó mỉm cười, cơ hồ như dao cứa vào tay kẻ khác, chẳng hề quan hệ đến hắn ta. Quỷ Ảnh Tử đảo mắt dường như đã có chủ ý, nhếch mép cười lạnh lùng cười, nhuyễn tiên trong tay trái nhẹ nhàng chuyển sang tay phải. Chỉ nghe gã thiếu niên cười nói :

- Sở Bưu, tổ bà ngươi đánh dở ẹc, có mấy cái mà cũng trật lất. Ha ha sợ rồi hả? Cố tổ tám đời nhà ngươi có đi theo xách dép cho thiếu gia, thiếu gia ta đây cũng cóc thèm.

Gã thiếu niên dương tự đắc khoái trá nói tiếp :

- Ta phải thừa nhận một điều thuật khinh công của ngươi hiếm thấy trên thiên hạ, xuất thủ cũng nhanh vô song, có một không hai, nhưng mà cũng vẫn chưa nhanh bằng cố tổ nhà ngươi đây. Bởi vì cái chủy thủ trên tay ta đây ngươi cũng nên biết rằng, trên lưỡi dao này có chứa một chất kịch độc, chỉ cần cứa nhẹ một cái là về chầu Diêm vương ngay lập tức.

Quỷ Ảnh Tử vừa nghe liền lớn tiếng chửi mắng :

- Ngươi có chết thì liên quan gì đến ta mà nói.

Gã thiếu niên cười lạnh lùng nói :

- Sở Bưu, ta mà chết đi thì ngươi cũng đừng hòng sống được.

Quỷ Ảnh Tử cười ha hả :

- Ta không tin, chẳng lẽ ngươi chết rồi mà còn nắm áo ta lôi theo được sao.

Gã thiếu niên lạnh lùng nói :

- Sở Bưu, ngươi đừng quên ngươi đã từng thề rằng nếu hôm nay không giết ta thì bãi cát vàng này sẽ là mồ chôn ngươi ư?

Quỷ Ảnh Tử chấn động tâm thần, mặt mày tái xám than dài một tiếng rồi đừng lặng hồi lâu không nói.

Không ngờ một kẻ cùng hung cực ác vậy mà chịu khuất phục trước mấy câu nói của đối phương, thật là lạ lùng, thiên hạ hiếm có vô cùng.

Gã thiếu niên được thể càng làm tới mỉm cười nói tiếp :

- Ta đã nói rồi ngươi có muốn giết ta cũng chẳng nổi đâu. Sở Bưu, chẳng phải hôm nay, cả đời nhà ngươi cũng chẳng cách nào giết ta nổi.

Quỷ Ảnh Tử bị hắn chửi cho một hồi, đỏ cả mặt, xấu hổ vô cùng, cũng chỉ muốn kiếm một cái hang nào đó chui vào cho đỡ nhục.

Gã kia thấy mình đã thắng bèn cười lớn nói :

- Sở Bưu, ta chẳng hề sợ chết, đầu ta còn cái sẹo to ở đây nè. Mà ta cũng chẳng hy vọng ngươi chết đâu. Khi nãy, ta đã giao hẹn, sau này ta nói bất cứ cái gì thì ngươi phải nghe theo cái đó.

Quỷ Ảnh Tử nghĩ ngợi một hồi rồi ấp úng nói :

- Cái này, e rằng...

- Sở Bưu ta chẳng thích ngươi trả giá đâu.

Gã thiếu niên liếc nhìn Quỷ Ảnh Tử nói tiếp :

- Ngươi chẳng hiểu chi cả, chẳng có việc gì kỳ lạ xảy ra đâu, bởi vì việc gì cũng vậy, tùy cơ ứng biến, cứ thế mà làm, đoạt lấy tiên cơ, chiếm thế chủ động, chẳng để cho địch thủ bất cứ một cơ hội phản kích mà thôi.

Quỷ Ảnh Tử thở dài, mặc nhiên im lặng không đáp. Hình như lão đang chờ cơ hội. Gã thiếu niên vòng quanh đống cát, nhưng tay hắn vẫn nắm chặt ngọn chủy thủ cười nói với lão :

- Sở Bưu, ngươi có thể chẳng chịu thua nhưng đứng như vầy mãi thì hơi ngu đấy... Có lẽ ngươi cũng có cơ hội để tự tay giết ta. Nhưng các hạ đã quá già rồi, ta còn trẻ quá mà. Tin rằng kẻ ngã xuống trước là lão chứ chẳng phải ta đâu.

Nói xong gã thiếu niên ngồi phịch xuống móc lương khô ra ăn lấy ăn để, ừng ực uống nước.

Nhưng mà ăn uống hắn đều dùng tay trái, chủy thủ nơi tay phải vẫn dí sát vào sườn.

Một hồi lâu sau, mọi việc ăn uống đã xong. Gã liền ném bình nước và miếng bánh về phía Quỷ Ảnh Tử. Gió thổi mạnh hơn, cát vàng tứ tung đầy trời, vầng dương chậm chạp nghiêng về hướng Tây.

Gã thiếu niên thật là xương đồng da sắt, cứ ngồi bất động một chỗ, tựa như đá mọc rễ xuống nơi đây từ lâu. Tay phải vẫn nắm chặt chủy thủ kề sát nơi cổ tay.

Lúc này...

Quỷ Ảnh Tử vẫn đang nhìn chòng chọc vào hắn, rất lâu sau đột nhiên nghiến răng, lắc đầu nói :

- Tiểu huynh đệ, Sở Bưu này phục ngươi rồi đấy.

Gã thiếu niên cũng cười hì hì nói :

- Lão mặt sẹo, ta cũng thật sự phục ngươi, dù nói gì đi nữa, ngươi cũng vẫn là hảo hán tứ nói sao làm vậy.

Quỷ Ảnh Tử cười thành thật từ tận đáy lòng, nói tiếp :

- Ngươi thắng rồi, tuy cái thắng này có hơi gian xảo, nhưng chỉ có ngươi mới dám làm cái trò này. Xem ra cũng khiến cho người ta khâm phục, nói thật lòng ta cũng cảm thấy thích ngươi rồi đó.

Gã thiếu niên chẳng ngờ kết cục như vậy, cười hỏi :

- Hả?

Quỷ Ảnh Tử nói liền một hơi :

- Tiểu huynh đệ, là gan của ngươi rất lớn lại thêm thông minh. Cơ trí có thể thiên hạ hiếm thấy có một không hai. Còn nữa, giữa lúc sanh tử mặt không đổi sắc, ung dung tự tại phong lưu tiêu sái, thêm vẻ mặt lạnh băng, thật khiến lão ca đây nể sợ. Nhưng mà ta muốn biết tại sao ngươi dám mạo xưng đến đây phó ước.

Thiếu niên cười cười, định lên tiếng.

Hốt nhiên, từ xa vang lại một trận ho khan, thanh âm tuy không lớn nhưng do thuận chiều gió nên nghe được rất rõ ràng.

Tiếp đó, từ phía bên kia Mê Cung sơn xuất hiện một bóng người chạy lại như bay, nhanh như điện xẹt, trong chớp mắt đã đến trước mặt hai người.

- Thì ra là ngươi à?

Quỷ Ảnh Tử không tin vào mắt mình trợn tròn mắt nhìn người kia rồi nói tiếp :

- Trịnh Chính Nhân, cuối cùng ngươi cũng đã tới.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân chẳng buồn nhìn hắn, sắc mặt trầm xuống, bước từng bước tiến lại phái tiểu tử kia.

Tiểu tử cười hì hì nói :

- Lão ca ca, làm sao đến được đây?

Thần Đao Trịnh Chính Nhân ho khan mấy cái, mệt mỏi thở dốc, dường như đã bị trọng thương. Nhưng trong nháy mắt, tinh quang lại lóe lên, sắc bén tựa đao, trầm giọng hỏi :

- Sao đệ lại ra đây thế mạng cho ta?

Thiếu niên cười ha hả đáp :

- Thế mạng à, lão ca xem đệ chẳng phải còn sống sờ sờ đây sao.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân liếc Quỷ Ảnh Tử một cái, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ rồi nói tiếp :

- Có lẽ phúc tổ của lão đệ đây còn dài. Mà sao đệ lại ngấm ngầm thủ điểm vào Thùy huyệt của ta rồi chạy biến đi phó ước.

Thiếu niên mấp máy môi, muốn nói ra điều gì, nhưng lại không dám nói ra.

Quỷ Ảnh Tử cuối cùng đã hiểu ra mọi chuyện, trầm giọng hỏi :

- Ngươi tội nghiệp cho lão, hay là...

Thiếu niên nọ vội xông vào giải thích :

- Lão ca ca, ta...

Thần Đao Trịnh Chính Nhân lại ho khan một trận, tiếp lời :

- Ta đã bết hảo ý của lão đệ. Ấy dà, may mà ta đã đến kịp nếu không thì hùng danh một đời của ta không bị tan nát trong tay đệ sao.

Thiếu niên đôi mắt rướm lệ, nói :

- Lão ca ca, lẽ nào hư danh lại quý trọng hơn mạng sống.

Thần Đao lạnh lùng nói :

- Im mồm, đứng qua một bên cho ta đi!

Thiếu niên kia cười nhạt, chầm chậm tránh người qua một bên.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân chỉ vào Quỷ Ảnh Tử nói :

- Sở Bưu, ngươi muốn báo thù?

Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng đáp :

- Không sai.

Thần Đao cười nhẹ nói :

- Vậy ngươi động thủ đi.

Tiếng đao vang lên một cách dứt khoát tức thì ngân quang lóe sáng, lưỡi đao cong mỏng như tờ giấy được rút ra khỏi vỏ.

Quỷ Ảnh Tử không khỏi chấn động tâm thần, thân hình bất giác lùi ra sau mấy bước, bởi vì hắn thừa biết thanh đao trong tay Trịnh Chính Nhân vô cùng lợi hại.

Thình lình một đạo ngân quang bay lên không trung nhanh như điện xẹt. Thần Đao Trịnh Chính Nhân cả người lẫn đao bay phút về phía Quỷ Ảnh Tử.

Thế đao vừa vung ra, nhanh không thể tưởng, cuồng phong ào ạt, đao phong rít lên vèo vèo, chỗ Quỷ Ảnh Tử đừng vừa nãy đã bị thanh đao phạt ngang.

Quỷ Ảnh Tử kinh hồn thất sắc, vội dùng một thế Đằng Lý Tàng Thân né tránh lưỡi đao, thuận thế hữu cước vung lên nhằm vào cán đao đá tới.

Thần Đao cười lạnh lùng, né cước thế đối phương, hữu chưởng trầm xuống nhanh lẹ nắm lại vươn ra điểm vào huyệt Thái Xung bên chân phải Sở Bưu, thanh loan đao vươn ra lẹ làng đâm vào huyệt Khí Hải của đối phương.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân dĩ công chế công, lấy công làm chính, bức bách đối phương quả nhiên vô cùng hữu hiệu.

Quỷ Ảnh Tử công thủ lưỡng nan, xem ra sắp phải thọ thương nặng dưới lưỡi đao của Thần Đao Trịnh Chính Nhân.

Bất ngờ...

Quỷ Ảnh Tử khom lưng lanh lẹ lùi ra sau, khi lưng sắp chạm đất, song cước búng mạnh ra sau người như dán sát mặt đất, vút ra xa vài trượng.

Đây nguyên là sở đắc khinh công độc đáo của Quỷ Ảnh Tử, tuy đã nhanh lẹ như vậy, hắn vẫn cảm thấy một cảm giác tê buốt phía dưới mu bàn chân phải, thì ra hữu cước đã bị chỉ phong đối phương quét trúng.

Thần Đao thừa thế truy tập gắt gao, bỗng nhiên thần sắc ông ta biến đổi, cơn ho điên cuồng kéo đến, mồ hôi lạnh rịn ra, thân mình lảo đảo muốn ngã.

Quỷ Ảnh Tử không bỏ qua cơ hội tốt, một tiếng hét lớn, nhuyễn tiên trong tay vung ra.

Quỷ Ảnh Tử ôm hận nên xuất chiêu thanh thế tự nhiên mạnh mẽ phi thường. Uy lực vô cùng khủng khiếp làm tối tăm mặt mũi đối phương.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân cố nén cơn đau, lắc vai sải bước nghiêng mình bay ra ngoài một trượng, tránh khỏi thế công vô cùng mạnh mẽ của đối phương.

Tiếp đó...

Thân pháp vô cùng nhanh lẹ, ánh đao vút như điện xẹt, trong nháy mắt đã công liền ba chiêu, chia ra làm ba yếu huyệt. Huyền Cơ, Khí Môn, Tương Đài của Quỷ Ảnh Tử chém tới Quỷ Ảnh Tử tiến thoái vô cùng lanh lẹ, phòng thủ xuất chiêu vô cùng nhịp nhàng, nhuyễn tiên trong tay, vũ lộng thần oai xuất chiêu Ngọc Đới Vĩ Yêu cuồng phong ào ào nhằm ngang thắt lưng Trịnh Chính Nhân quất tới.

Trịnh Chính Nhân lâu ngày mới gặp đại cường địch, mục quang lóe sáng như điện chớp, hừ lạnh một tiếng, chân trái lui lại một bước, ngửa mặt hít một hơi dài, chờ nhuyễn tiên tới trước ngực, bèn thuận thế xoay người một vòng.

Thân hình bay bổng, cổ tay nhẹ nhàng vươn ra thế như chớp lóe xuất chiêu Đại Địa Hình Lôi nhằm yếu huyệt Đan Điền của Quỷ Ảnh Tử phóng tới.

Quỷ Ảnh Tử vô cùng bình tĩnh, nhuyễn tiên trong tay, thuận đà quét xuống đối phương nhanh như điện xẹt, đống thời thân hình nghiêng qua tránh né thế công địch thủ.

Thế tránh tuy nhanh nhưng cuối cùng vẫn còn chậm hơn đối phương một bước.

Chỉ nghe rẹt một tiếng, ánh đao đã lướt qua, chiếc áo của hắn bị lưỡi đao chém đứt một bên.

Quỷ Ảnh Tử liên tiếp thua liền hai chiêu, hung tính nổi lên, hét lớn một tiếng, nhuyễn tiên trong tay vút ra, phi thân vào đối phương.

Chỉ thấy bóng roi lấp loáng, cuồng phong ào ạt, cát bụi mù trời trong chớp mắt Trịnh Chính Nhân đã bị làn roi đối phương bao vây trong chớp mắt Lúc này gã thiếu niên đứng ngoài quan sát trận đấu, thấy thế roi của Quỷ Ảnh Tử vô cùng biến ảo, bóng roi bao phủ quanh mình Trịnh Chính Nhân trùng trùng điệp điệp tựa như thiên la địa võng, không khỏi rủa thầm:

“Cái lão Quỷ Ảnh Tử này quả nhiên đáng sợ thật. Lão ca nhà mình thân lâm trọng bệnh làm sao tránh khỏi bị lão ma kia đả thương, không khéo còn mất mạng, ta phải kiếm cách cứu lão ca mới được”.

Gã thiếu niên kia vừa giậm bước đi đã đứng lại ngay, đảo mắt một vòng âm thầm tự nhủ:

“Không xong, lão ca nhà mình khoái chết vinh hơn sống nhục, con bà nó, chết đến nơi rồi mà còn bày đặt 'nhất thế anh danh' quỷ quái gì. Phải cứu lão ca thoát khỏi lão mặt sẹo mới được”.

Hốt nhiên...

Một tiếng thét lanh lảnh vang lên, gã thiếu niên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân từ trong ánh đao dày đặc của đối phương bay vút ra ngoài.

Tiếp đó lắc vai một cái nhanh như tên bắn lao vút lên không trung, trên đầu dưới chân ánh đao loang loáng, khi thân hình còn đang lơ lửng trên không đã chém xuống, phô diễn tuyệt học, loan đao tả xung hữu đột tạo thành một vầng quang chói mắt bao trùm khắp mình Quỷ Ảnh Tử.

Thần Đao tuy nhanh nhưng Quỷ Ảnh Tử càng lẹ làng hơn, song cước vừa sát đất, người đã bay vút trên không, khi thanh loan đao vừa chém tới thì thân hình Quỷ Ảnh Tử đã búng cao ngoài hai trượng, uốn mình theo thế Nhũ Yến Phiên Vân đồng thời sử cây nhuyễn tiên bổ xuống đầu Trịnh Chính Nhân nhanh như điện chớp.

Nhưng Trịnh Chính Nhân cũng chẳng hề kém thua, lảo đảo người một cái thân hình đã thoát ra ngoài mấy thước, xuất chiêu Truy Vân Thê Nguyệt chém như vũ bão về phía Quỷ Ảnh Tử. Một tiếng keng vang lên, loan đao nhuyễn tiên chạm nhau rồi lại lập tức rời ra, đồng thời bóng người phi thân thoái lui, bốn mắt trừng trừng, râu tóc dựng ngược, thủ thế chờ đợi.

Lần đụng độ này kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng bên nào chiếm được thượng phong.

Quỷ Ảnh Tử than thầm trong bụng:

“Cứ đánh như vầy mãi không biết kéo dài đến bao giờ, lão quỷ này đang mang trọng bệnh, nội lực nhất định giảm sút. Chi bằng liều mạng đấu với hắn vài chiêu, lấy mạng hắn để trả mối hận thù mới được”.

Trịnh Chính Nhân trong lòng cũng nghĩ thầm:

“Cứ giao đấu triền miên như vậy, thật bất lợi cho ta vô cùng, chẳng bằng liều mạng với hắn vài chiêu, sớm phân thắng bại chả đỡ cho mình sao”.

Hai người cùng có ý nghĩ như vậy, đồng thời tụ khí vào Đan Điền vận công chờ đợi thủ thế cơ hội xuất chiêu chiếm lấy tiên cơ.

Trịnh Chính Nhân xuất thủ trước, cánh tay phải vươn ra, đôi mắt long lên, loan đao vút ra nhanh như điện xẹt nhằm phía trước ngực Quỷ Ảnh Tử chém tới.

Quỷ Ảnh Tử lập tức phản chiêu, gió cuốn ào ạt, lách mình né khỏi lưới đao, nhuyễn tiên xuất lộng uy phong, nhắm vai phải của Trịnh Chính Nhân đánh xuống.

Lần giao thủ này của hai người quả nhiên khác trước rất nhiều. Lần này không chỉ khác trước về chiến thuật, và thế công ác liệt mà còn gia tăng thêm chân lực bên trong. Trận quyết đấu vô cùng dữ dội, mỗi thế roi, thức đao đều tiềm ẩn một nội lực bên trong vô cùng mãnh liệt.

Bên nào cũng vậy chỉ cần một chút sơ hở là sẽ bị nội lực đối phương đè bẹp ngay tức khắc.

Cho nên...

Chẳng ai dám xuất thủ, đã xuất thủ chiêu nào cũng là sát chiêu cả.

Nhưng mà xem ra hai người dường như chẳng phải là sinh tử liều mạng quyết đấu, bên này bên kia cứ ngưng thần nhìn nhau rất lâu mới thình lình xuất một chiêu, đao roi chạm nhau rồi lại tách ra, lui về chỗ cũ tạo nên một cục diện ngang nhau. Kỳ thực đây là trận quyết đấu hiếm thấy trong giới võ lâm giang hồ, tỷ thí về cả công lực, cơ trí, kinh nghiệm và các chiêu thức võ công. Ngoài mặt xem ra rất đỗi bình thường chẳng có gì lạ, nhưng thực chất bên trong là cuộc quyết đấu sinh tử chỉ trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi.

Hai bên giao đấu hồi lâu như vậy, bất phân thắng bại.

Trịnh Chính Nhân ho khan một hồi, dần dần cảm thấy không thể chịu nổi, đột nhiên trầm giọng thét lớn, thân hình bay vút lên không trung.

Quỷ Ảnh Tử cũng vội vàng phóng mình lên không, nhuyễn tiên trong tay phóng ra dùng chiêu Long Đằng Hồ Điệp truy tập đối phương.

Chỉ thấy bóng roi vút qua nhanh như điện chớp sao băng, phóng thẳng lên không nhằm thằng vào hạ bộ Trịnh Chính Nhân quét tới.

Trịnh Chính Nhân cười lạnh, hai chân co lại, thuận thế nhảy qua một bên tránh đường roi đối phương, rồi lắc nhẹ vai, một dải ngân quang lóe lên thanh loan đao trong tay đã phóng tới.

Quỷ Ảnh Tử đánh hụt một chiêu liền hít một hơi chân khí vào Đan Điền, chân phải đạp nhẹ vào chân trái lấy đà, thân hình bay bổng lên không.

Bóng người nhanh như điện xẹt, đảo mình một cái, nhuyễn tiên bay vút ra, cuốn lấy thanh đao, lão dùng chiêu Thiết Võng Hàng Ma ánh roi loang loáng khắp trời, nhằm đầu đối phương chụp xuống vô cùng mạnh mẽ. Trịnh Chính Nhân thất kinh lanh lẹ nghiêng người tránh khỏi, trong lòng thầm nghĩ:

“Người này khinh công cao siêu vô cùng, thân pháp quả là vi diệu, vừa lơ lửng trên không tránh đòn lại còn xuất chiêu công kích e rằng khắp trong thiên hạ chẳng có một kẻ thứ hai”.

Quỷ Ảnh Tử đánh ra hai chiêu không trúng, thân mình khó có thể lơ lửng trên không, bèn nhanh chóng rơi mình xuống.

Một thoáng im lặng trôi qua Đột nhiên bóng người nhanh như điện xẹt lấp lóe, hai cánh tay Trịnh Chính Nhân vươn ra, hữu đao tả chưởng đánh thốc về phía đối phương.

Quỷ Ảnh Tử chẳng thèm thối lui tay phải vung ra, nhuyễn tiên trong tay quất ngang vào loan đao đối phương, tả chưởng đẩy ra nhanh như điện xẹt.

Chỉ thấy...

Binh khí chạm nhau leng keng một tiếng lớn chấn động, cuồng phong nổi lên ào ào, cát bốc lên mù mịt, uy thế kinh người, hồi lâu chưa dứt.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử đã đối nhau một chưởng.

Bóng người bay ra hự một tiếng, Quỷ Ảnh Tử bị chấn động bởi chưởng lực đối phương thối lùi ra ngoài một trượng. Bước chân loạng choạng, thân hình lắc lư xiêu vẹo muốn ngã, hồi lâu mới đứng vững lại được.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân vẫn đứng sừng sững tại chỗ bất động, nhưng mặt mũi trắng bệch, khóe miệng máu tươi từ từ rỉ xuống.

Một khắc trôi qua. Hai người điều tức đã xong, thân mình đồng thời cất lên, binh khí lại đập vào nhau, tay trái cùng lúc đẩy ra.

- Dừng tay!

Thanh âm chưa dứt một bóng người lẹ như điện xẹt bay thẳng vào giữa, ngăn hai người lại.

Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử vô cùng kinh ngạc, vội vàng rút đao thu roi nhanh chóng thoái lui, nhưng hai luồng chưởng phong cực kỳ lợi hại, một trái một phải đồng thời đánh xuống người tiểu tử nọ.

Chỉ nghe...

Bùng một tiếng dữ dội, cát bay đá chạy, cuồng phong cuồn cuộn bốc lên, khí thế mãnh liệt, hồi lâu không dứt.

Hai người thở dài một tiếng vô cùng bi thương, đồng thời quay mặt ra sau tựa hồ không đủ can đảm nhìn cái chết đau thương của tiểu tử kia.

Một lát sau...

Thần Đao Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử cùng lúc quay mặt nhìn lại, thấy tiểu tử nọ bất động thân thể nằm dài trên cát, không khỏi bùi ngùi thương cảm đi về phía đó đau khổ khóc lớn.

Trong lúc hai người khóc than vô cùng bi thương thống thiết, đột nhiên trong tiếng gió vi vu thổi tới một thanh âm như ảo như mộng vô cùng đau khổ :

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...

Quỷ Ảnh Tử toàn thân run lên, nén sợ quay đầu nhìn quanh tứ phía, trừ tiếng gió thổi vi vu chẳng còn vật gì nữa.

Trịnh Chính Nhân lúc đầu chẳng cảm thấy gì cả, nhưng vừa nhìn thấy cái vẻ bối rối sợ hãi của Quỷ Ảnh Tử liền cảm thấy ớn lạnh, râu tóc dựng ngược lên.

Quỷ Ảnh Tử đột nhiên cúi gập người, lạy một lạy nói thì thầm :

- Tiểu huynh đệ, cái này đều do ta gây ra, nếu nghe lời ngươi không kiếm lão quỷ họ Trịnh báo thù thì đâu có đề ngươi ôm hận nơi suối vàng. Ngươi yên tâm, mối thù giữa ta và lão tử đây từ nay xóa sạch, dù lão có kề đao vào cổ ta, ta cũng chẳng hoàn thủ.

Nói xong hắn lại khóc lóc thảm thiết.

Trịnh Chính Nhân vô cùng cảm động, nghĩ thầm trong bụng:

“Quỷ Ảnh Tử quả không hổ danh là huyết tính hán tử”.

Vừa nghĩ đến đó, vội vàng đưa tay nâng Quỷ Ảnh Tử đứng dậy. Quỷ Ảnh Tử nghiêm nét mặt nói :

- Trịnh lão quỷ, do tiểu huynh đệ bảo chúng ta chớ đánh nhau, nếu không ta nhất định phải chặt ngươi ra làm trăm ngàn mảnh mới hả cơn giận của ta.

Trịnh Chính Nhân nói tiếp :

- Nhưng Sở huynh chớ quá đau thương, người đã chết, làm sao có thể sống lại, chôn xuống đất là xong, trời đã tối rồi, chúng ta cùng nhau chôn tiểu huynh đệ nhé.

Thình lình...

- Nhị vị bất tất phiền não, hãy chôn ta trên trời nhé.

- Cái gì?

Quỷ Ảnh Tử nhảy dựng lên, chẳng hiểu hỏi lại.

- Tiểu huynh đệ ngươi nói là đem thi thể ngươi cho chim ưng ăn sao, cái này, cái này, làm sao được.

Trịnh Chính Nhân chậm rãi nói :

- Tiểu huynh đệ tin rằng đem xác cho chim ưng ăn thì khi chim bay lên không sẽ mang linh hồn lên trời luôn, cho nên tiểu tử mới nói là thiên táng. Chúng ta nên chiều ý hắn vậy.

Quỷ Ảnh Tử nghe xong, thở dài im lặng không nói.

Trịnh Chính Nhân trong lòng không ngớt thương cảm nói :

- Tiểu huynh đệ đã cứu mạng lão ca ca, lại lấy mạng mình chết thay cho lão, suốt đời này, lão ca chẳng thể quên lòng tốt của ngươi đâu.

Trịnh Chính Nhân thi lễ một cái rồi kéo tay Quỷ Ảnh Tử :

- Sở huynh, chúng ta đi thôi.

Cát bay ngập trời, bãi cát không một bóng người.

Trịnh Chính Nhân và Quỷ ảnh Tử chẳng cần lo lắng gì, bởi mọi chuyện đã có bầy ưng lo liệu. Bèn thi triển khinh công như hai làn khói mỏng nhẹ nhàng vút đi, trong chớp mắt đã đi xa, xa mãi.

Thời gian trôi quan khoảng cạn chén trà.

Bỗng nhiên...

Trịnh Chính Nhân độ nhiên thất thanh la lớn :

- Sở huynh hãy đợi chút đã.

Quỷ Ảnh Tử vội vàng dừng bước, vẻ nghi ngờ hỏi :

- Chuyện gì xảy ra vậy.

Trịnh Chính Nhân hấp tấp nói :

- Tiểu huynh đệ chưa chết đâu, chúng ta hãy quay lại xem thử.

Nói vừa dứt lời, người đã quay lại chạy như điên cuồng.

Quỷ Ảnh Tử cũng quay lại.

Trịnh Chính Nhân và Quỷ Ảnh Tử hấp tấp quay lại chỗ cũ, nhìn một lượt, đừng nói là cái xác của gã nọ mà ngay cả một đốt xương cũng không có, nửa đốt cũng không.

Hai người nhìn nhau ngạc nhiên, giống như hai hòa thượng chưa kịp cạo đầu Lâu sau, Quỷ Ảnh Tử mới trầm giọng nói :

- Ta đưa tay sờ qua người hắn, thấy tim chẳng đập, hơi cũng chẳng có, ngươi dựa vào đâu mà nói hắn chưa chết.

Trịnh Chính Nhân lúc này chắc chắn tiểu tử kia không chết liền cười nói :

- Bởi vì hai chưởng chúng ta đánh không chết nỗi hắn.

Quỷ Ảnh Tử lạnh lùng tiếp lời :

- Ngươi thật hồ đồ, khi ta giao đấu với hắn, võ công của hắn không ra gì. Người trong thiên hạ có thề chịu được một chưởng của ta e rằng không nhiều.

Trịnh Chính Nhân nghiêm mặt nói :

- Chẳng sai, võ công của hắn tuy rằng tệ thật, nhưng công phu chịu đòn thì độc nhất vô nhị. Bởi vì ta đã thử qua.

Quỷ Ảnh Tử vỗ trán một cái nói lớn :

- Ta đã nghĩ ra rồi...

Quỷ Ảnh Tử hoa chân múa tay đem chuyện gã tiểu tử lấy khăn bịt mặt mạo danh thay thế Trịnh Chính Nhân đến trước phó ước rồi giao đấu, rồi dùng mẹo lừa hắn như thế nào nói lại không sót một chữ cho Trịnh Chính Nhân nghe, nhưng nét mặt vẫn chưa hết kinh ngạc, nói :

- Ta còn chưa minh bạch gã.

Trịnh Chính Nhân ngắt lời Quỷ Ảnh Tử :

- Ta biết Sở huynh muốn nói gì rồi. Gã này xem có vẻ kỳ dị phi thường, nhưng lại vô cùng đơn giản. Sờ huynh chắc biết qua xứ Thiên Trúc có một thế võ công gọi là Quy Tức đại pháp chứ?

Quỷ Ảnh Tử gật đầu trả lời :

- Nghe nói thứ võ công này có thể làm người ta ngừng thở, đồng thời tâm mạch ngừng đập giống hệt như đã chết rồi, dù có chôn dưới đất trăm ngày vẫn sống lại như thường.

Trịnh Chính Nhân cười nói :

- Không sai, ngoài ra còn có Phúc Ngữ một thứ công năng đặc dị.

Quỷ Ảnh Tử chợt tình ngộ ra nói :

- Ngươi nói như vậy có nghĩa là lúc tiểu tử giả chết hắn dùng Phúc Ngữ nói với chúng ta sao?

Trịnh Chính Nhân gật đầu đáp :

- Chính vì vậy với trí thông minh của hắn, mang trong mình tuyệt kỹ của Thiên Trúc chẳng phải là chuyện khó hiểu.

Quỷ Ảnh Tử thở dài, chậm chạp nói :

- Cái gã tiểu tử này thật là... thật ra hắn chỉ cần nói với hai ta một tiếng là được rồi.

Trịnh Chính Nhân cười nhạt :

- Ngươi hấp tấp như lửa đốt đầu, nếu như hắn không ra tay cản trở thì ta làm gì mà nghe lời hắn.

Quỷ Ảnh Tử nghiêm mặt nói :

- Ngươi thì có lẽ không chịu nghe lời hắn, nhưng ta thì trái lại, không nghe lời hắn cũng không được, bởi vì hắn đã thắng ta.

Trịnh Chính Nhân cười ha hả nói :

- Hắn không chịu làm thế đâu, bởi vì hắn vô cùng lanh trí. Thử nghĩ xem còn có chiêu nào có thể tuyệt vời bằng chiêu của hắn sử dụng, không trúng chưởng của chúng ta thì làm sao có thể hóa giải hận thù giữa ngươi và ta.

Quỷ Ảnh Tử gật đầu nói :

- Tiểu tử này thật là cơ trí vô cùng, thông minh như vậy nhưng làm cho người ta cảm thấy thích thú chứ không sợ hãi, ta thực sự muốn biết quan hệ của ngươi và hắn như thế nào?

Trịnh Chính Nhân chậm rãi nói :

- Lúc đến nơi hẹn với ngươi, thuận đường ghé thăm một lão bằng hữu lâu năm không gặp. Cách đây ba tháng ta đến Trương Dịch, không ngờ rằng lão hữu nọ đã dời nhà về phía Nam, càng không may nữa là ngay lúc đó ta mang trọng bệnh. Trong lúc hôn mê bị kẻ gian lấy mất hành lý, bệnh lại trầm trọng, hai tay nhấc lên không nổi. Một ngày trôi qua... lão chủ quán đến đòi nợ ta hai lạng bạc. Gặp hắn đang chơi bài trước cửa khách điếm. Sau khi hỏi rõ sự tình hắn không những trả nợ cho ta mà còn cho ta một số tiền để thuê phòng ăn uống và mua thuốc nữa. Ngày hôm sau, hắn lại mời hai vị danh y nổi tiếng ở Trương Dịch đến xem mạch cho ta, khiến cho bệnh ta đang trầm trọng cũng thuyên giảm một phần. Trong một đêm cách đây nửa tháng, trong lúc trò chuyện vui vẻ ta vô ý nhắc đến cuộc hẹn giữa hai chúng ta.

- A, thì ra gã tiểu tử này...

Quỷ Ảnh Tử nói xong, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hai mắt lóe sáng nói với Trịnh Chính Nhân :

- Ngươi không thu đồ đệ, cũng chẳng có truyền nhân, lẽ nào hai ta lại đem công phu cả đời mình chôn vào quan tài, tại sao chúng ta lại không kết hợp để tạo cho võ lâm giang hồ một anh hùng hảo hán.

Trịnh Chính Nhân thở dài trả lời :

- Khó đấy!

Quỷ Ảnh Tử vô cùng ngạc nhiên, trầm giọng hỏi lại :

- Khó à, ngươi nói như vậy có ý gì?

Trịnh Chính Nhân nghiêm nét mặt nói :

- Ta đã thử rồi.

Quỷ Ảnh Tử vội vàng hỏi :

- Ngươi nói cái gì?

Trịnh Chính Nhân tiếp tục nói :

- Hắn chẳng gật đầu mà cũng chẳng phản đối.

Quỷ Ảnh Tử nói lớn :

- Thiên hạ chẳng việc gì khó, chỉ sợ lòng người mà thôi, ta không tin ngươi đâu, thế hắn tên là gì?

Trịnh Chính Nhân từ từ đáp :

- Đặng Tiểu Nhàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.