Ngày tổ chức hôn lễ của Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê được định vào ngày một tháng năm, ngày Quốc Tế Lao Động, rất tốt.
Vì hôn lễ này, Ngôn Gia Hứa đã chuẩn bị một năm, ở đảo Bali. Mỗi một chi tiết nhỏ của hôn lễ, áo cưới, hoa tươi, khách sạn, quà lưu niệm, mỗi một thứ đều do Ngôn Gia Hứa tự mình lựa chọn. Anh nhiều lần bay tới đảo Bali, tiến hành trao đổi với người chuẩn bị hôn lễ.
Thẩm Tinh Lê vẫn cảm thấy Ngôn Gia Hứa là một người cực kỳ bài xích đối với lễ nghi phiền phức, lúc trước mấy người bạn tốt kết hôn sinh con, anh đều trực tiếp đưa tiền, mua quà quý giá hoặc là giao cho Thẩm Tinh Lê đặt mua.
Chuyện hôn lễ này, bên cạnh có mấy người bạn làm rồi, trông thì lãng mạn phồn hoa, thật ra lại mệt như chó.
Người làm sau có thể đơn giản cái gì thì đơn giản.
Khoảng thời gian đó Thẩm Tinh Lê ra nước ngoài du học, chưa kịp xử lý những thứ này, sau khi trở về thì phát hiện ra Ngôn Gia Hứa đã sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, buổi tối, người của tiệm áo cưới gọi điện thoại đến; hẹn đi thử lễ phục.
Thẩm Tinh Lê hỏi Ngôn Gia Hứa: “Anh không ngại phiền phức à?”
Lúc ấy Ngôn Gia Hứa đang bận làm việc, không ngẩng đầu lên, anh chỉ cười nói: “Làm cho em, sao lại phiền?”
Trong lòng Thẩm Tinh Lê ấm áp.
Cô nhảy nhót chạy tới ôm cổ anh.
Áo cưới được đặt làm riêng, tất cả có ba bộ, còn có một bộ chúc rượu kiểu Trung Quốc. Váy rất dài, cô đứng trên cái ghế nhỏ, thả váy ra, da như mỡ đông, duyên dáng yêu kiều, là hình tượng tiểu niên nữ.
Hai năm nay Ngôn Gia Hứa nuôi Thẩm Tinh Lê mập hơn một chút, ít nhất thì cũng ở trong phạm vi thể trọng bình thường, nơi nên nhỏ thì nhỏ, nơi nên có thịt thì có.
Lại có thể quay trở về là Quả lê mập danh chính ngôn thuận.
Ngôn Gia Hứa giàu nứt đố đổ vách bao hết tiền máy bay, kéo hết bạn bè thân thích trong nước, to to nhỏ nhỏ trên trăm người qua đó hết.
Một đám người ở nơi đó ăn nhậu chơi bời ba bốn ngày, toàn bộ đều do ông chủ Ngôn tính tiền.
Cao Từ Xuyên cười nói: “Cậu kết hôn mà giống như khắp nơi ăn mừng vậy.”
Ngôn Gia Hứa nói: “Cũng không quá đáng.”
Anh dùng tiền, thứ anh mua chính là sự vui vẻ của Thẩm Tinh Lê.
Ngôn Thận và Quan Thiếu Lâm vào một ngày trước hôn lễ mới đến.
Không phải là không coi trọng, mà là bên này có nhiều thân thích, hai người tụ lại với nhau trông lúng túng, dù sao thì ai cũng biết rõ trong lòng, hai người bằng mặt không bằng lòng, hôn nhân theo hình thức.
Mặc dù thời gian ở chung của Quan Thiếu Lâm và Thẩm Tinh Lê ít nhưng bà thật sự rất thích cô gái nhỏ đáng yêu này, cũng biết được đại khái, đó là đứa trẻ thiếu tình yêu thương từ nhỏ, giống như Ngôn Gia Hứa, tựa như một mầm cây nhỏ, sinh trưởng nơi hoang dã.
Quan Thiếu Lâm vừa nghĩ tới hai đứa trẻ cô đơn, bầu bạn với nhau gần hai mươi năm, đoạn đường này bọn chúng đi qua như thế nào?
Bà không khỏi chua xót.
Bà ôm lấy Thẩm Tinh Lê, an ủi: “Sau này anh trai sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Cô còn nói: “Sau này con cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.” Giọng điệu giống như trẻ con nói cam đoan, vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Gia Hứa ngồi trên ghế sô pha phòng khách, nhàn hạ đút tay vào túi, không tiếp cận với cuộc trò chuyện của đôi mẹ chồng nàng dâu mới này.
Ngôn Thận đi tới vỗ vỗ bải vai Ngôn Gia Hứa: “Chúc mừng.”
Anh nhẹ như mây gió: “Cảm ơn.”
Ngôn Thận vừa tới khách sạn liền đi thăm hiện trường hôn lễ, màu sắc rực rỡ, mộng ảo như cổ tích, mỗi một chi tiết nhỏ đều được trải qua thiết kế tỉ mỉ, đắn đo nhiều lần, nhìn ra được sự dụng tâm của con trai.
Ông tự giễu nghĩ, đời này ông từng có vài đoạn chân tình, phụ người này, lại phụ người kia, trên bản chất vẫn là một người bạc tình bạc nghĩa. Nhưng đến Ngôn Gia Hứa thì lại là một đứa chung tình.
Năm nay Ngôn Gia Hứa ba mươi tuổi, lúc mười hai tuổi, cô bé kia tới. Đến nay đã ròng rã mười tám năm.
Trái tim của nó dường như đều chưa từng chệch hướng một giây nào.
So với thời gian chung tình trong cả đời mình đều dài hơn, ông và Quan Thiếu Lâm, cũng chưa tới mười năm mà thôi.
Sắp kết hôn rồi, Ngôn Thận muốn trò chuyện với Ngôn Gia Hiwas một chút, thế là đưa cho anh một điếu thuốc.
Ngôn Gia Hứa không nhận.
“Con không hút thuốc?” Ông biết, lúc Ngôn Gia Hứa mười tám tuổi lên đại học thì đã học được cách hút thuốc, ông từng nhìn thấy.
Ngôn Gia Hứa lạnh nhạt: “Sớm cai rồi.”
Ngôn Thận sững sờ: “Chuẩn bị muốn có con rồi?”
“Vẫn chưa. Có điều không có con cũng phải cai, người có gia đình thì phải cân nhắc đến cảm nhận của cô ấy. Luôn muốn sống nhiều thêm hai năm, chăm sóc cô ấy.”
Anh nghĩ, cô gái này cho anh sự cưng chiều mềm mại như thế. Anh phải chịu trách nhiệm đến cùng.
Hôn lễ vào ngày hôm sau, tại bờ biển.
Tất cả phù dâu phù rể đều đến đông đủ, Thẩm Tinh Lê bên này có năm phù dâu. Ba người bạn cùng phòng đại học, hai bạn học cấp 3, đều trở thành những người bạn tốt nhất của cô.
Ngôn Gia Hứa bên này cũng như vậy, ba người bạn thân từ nhỏ, hai người bạn.
Đều là những người nhìn bọn họ bước đi bên nhau.
Vẻ mặt Cốc Dương và Tống Vũ hiền lành, có loại vui mừng vì con gái cuối cùng cũng được gả đi.
Lúc Di Bảo và em gái Heo, nghe người chủ trì mở miệng tuyên đọc, họ đều là khóc lên rồi.
Bà cụ lệ nóng doanh tròng.
Lục Ấn Xuyên vẫn là mặt không cảm xúc, cho dù là phù rể nhưng anh ta cũng làm ra tư thái mà boss nên có.
Thẩm Tinh Lê vòng lên tay của Thẩm Vĩnh Long, đi trên thảm màu đỏ, Ngôn Gia Hứa mặc âu phục màu tối, áo sơ mi trắng, đứng ở phía cuối chờ cô.
Thẩm Vĩnh Long giao tay của Thẩm Tinh Lê vào tay Ngôn Gia Hứa,
Tuyên đọc lời thề.
Trao đổi nhẫn.
Ngôn Gia Hứa nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ nhà mình bên trong lớp lụa trắng, vẫn mang theo sự thẹn thùng và mong đợi.
Anh làm ra chuyện cười, không đợi người chủ hôn nói, trực tiếp vén lụa trắng lên, hôn cô.
Hiện trường hỗn loạn, bạn bè bên dưới theo đó hét lên ồn ào.
Không quan tâm, anh hôn cô dâu thật sâu, không kịp chờ đợi, rất phù hợp với tính tình công tử của anh.
Thẩm Tinh Lê vụng trộm nói: “Hôm nay anh rất đẹp trai ~”
Anh giơ ngón tay lên, sờ khuôn mặt cô, mềm mại, lông mi phủ xuống phiến quạt nhỏ, cẩn thận đổ bóng.
Anh không nói chuyện, hốc mắt phiếm hồng.
Cũng phải, tất cả những lời hồi đáp đều không quan trọng.
Mười tám năm, sau này còn có hai mươi tám năm, ba mươi tám năm, bốn mươi tám năm… …
Tình yêu trầm lắng, có lẽ chỉ có biển cả là biết được nhỉ…
Kết thúc hôn lễ tại đảo Bali, người nên về trước thì về, người muốn chơi thì tiếp tục chơi.
Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng không ở lại thêm, mang theo A Lực quay về Khai Thành, thấy cái danh hay: A Lực phải đi học.
Sắp thi lên cấp 3 rồi.
Thẩm Tinh Lê giúp bọn họ sắp xếp thỏa đáng, đặt vé máy bay về nước và xe đón sân bay.
Người bên cạnh cũng không có gì để nói.
Tằng Hồng nhìn con gái một cái, thở dài một tiếng, đã chui vào miệng cống rồi.
Đôi vợ chồng son ở bên bà nội chơi phơi nắng trên đảo hai ngày, bà cụ còn là lần đầu tiên đến đây, mừng rỡ giống như trẻ con.
Tiễn bà nội về nước, Ngôn Gia Hứa lại cùng Thẩm Tinh Lê đi châu Âu chơi nửa tháng.
Thẩm TInh Lê vui đến quên cả trời đất, cô làm nghề tự do, không quan trọng, có điều Ngôn Gia Hứa phải làm việc.
Ngôn Gia Hứa nhìn ra sự luyến tiếc của cô: “Anh cam đoan, hàng năm cùng em ra ngoài hai lần.”
Thẩm Tinh Lê cười ôm lấy eo anh: “Không sao, anh phải cố gắng làm việc kiếm tiền nuôi em.”
“Ngoan.”
“Đưa tiền là được.” Cô cười tủm tỉm nói: “Không có tiền thì em cũng không đi đâu được.”
Ngôn Gia Hứa: “...”
Sau khi trở về, bà nội Thẩm thông báo với Thẩm Tinh Lê một việc, cũng là việc Thẩm Tinh Lê đã sớm nghĩ tới.
Bà nội quyết định bán đi căn hộ nhỏ ở cư xá Long Hoa.
Thẩm Tinh Lê có chút không nỡ, đó là nhà nơi cô lớn lên.
Ngôn Gia Hứa nghĩ đến căn nhà đó rất cũ rồi, nhỏ, cơ sở hạ tầng cũng không theo kịp những tòa nhà mới, anh nói một cách tự nhiên: “Được, bán căn nhà đó, bà tới ở với tụi cháu.”
Anh vẫn rất chờ mong trong nhà có thể có một người già. Có lẽ là liên quan đến hoàn cảnh lớn lên, Ngôn Gia Hứa không giống với người trẻ tuổi khác, anh cố chấp cho rằng: Nhà có một người già hơn hẳn có một em bé.
Bà nội nói: “Các cháu là vợ chồng trẻ tân hôn, bà đi theo làm gì. Bà viết người trẻ tuổi các cháu có thói quen sinh hoạt khác người già bà đây. Chúng ta đừng quấy rầy lẫn nhau nữa.”
Hai vợ chồng bị ghét bỏ: “...”
Ý của bà nội là, bán nhà cũ đi, lại góp ít tiền mua cái nhà lớn hơn ở ngoại thành, để lại cho Thẩm Tinh Lê. Còn tiền tiết kiệm, tiền hưu của bà nội thì không cho cô. Bà lớn tuổi rồi, hai đứa con trai đều năn nỉ mẹ già đến nhà mình ở, bà cụ quyết định, ai nuôi bà thì bà cho người đó.
Thẩm Tinh Lê: “Cháu không cần tiền hưu của bà, bà ở với cháu.”
Bà nội Thẩm cười nói: “Cháu đi theo bà nội nhiều năm như vậy, không chỉ là bà nội ở bên cháu, cháu cũng ở bên bà nội, người lớn và trẻ nhỏ đều cần nhau.”
Thẩm Tinh Lê vẫn không nỡ.
“Cháu ngoan, chờ qua hai năm đi. Cháu có con rồi bà nội dọn qua ở với các cháu, lại giúp cháu chăm con.”
Bà nội nói, Thẩm Tinh Lê vẫn luôn sống ở Khai Thành, không thân thiết với bố mẹ. Bà không có gì để cho cô, nhưng bà cụ luôn nhớ cho đứa trẻ một phần sản nghiệp, liền cho cô căn nhà.
Sao mà cô may mắn, đời này có thể gặp được bà nội.
Phần công ơn này, không thể báo đáp.
Nửa năm sau khi cưới, A Hoàng qua đời.
Sau khi bà nội Ngôn qua đời, Ngôn Gia Hứa liền đưa A Hoàng đi, có lúc thì nuôi trong căn hộ của mình, lúc đi công tác thì đưa đến cửa hàng gửi nuôi thú cưng, hoặc là đến nhà Cốc Dương.
Mấy tháng cuối cùng ấy, A Hoàng thực sự đi không được nữa, từng cơ quan đều suy kiệt rồi, không ăn được gì, cũng không có cách nào bước đi được.
Thẩm Tinh Lê hết cách, cô mua xe trẻ em, đặt A Hoàng vào đó, đẩy xuống dưới lầu đi dạo.
Chú chó già liếm liếm ngón tay Thẩm Tinh Lê, mệt mỏi đặt đầu vào lòng bàn tay cô.
Dường như muốn nói:
Tôi không thể ở bên cạnh em nữa, phải đi rồi.
Tạm biệt nha, Quả lê mập.
Trong bệnh viện thú cưng, Thẩm Tinh Lê ôm A Hoàng, khóc đến mức không kiềm chế được.
Cô nhớ lại ngày đó vừa mới gặp A Hoàng, cô năm tuổi, A Hoàng cũng chỉ là chú chó năm tháng. Một người một chó lần đầu tiên gặp mặt liền như mới quen đã thân. Bàn tay nhỏ dắt lỗ tai lông vàng đi đến cửa hàng mua đồ ăn vặt…
Còn rõ mồn một trước mắt.
Bây giờ, bà nội đi rồi, A Hoàng cũng mất.
Thẩm Tinh Lê buồn bã rất lâu.
Nhìn ổ chó của A Hoàng ngẩn người, thường xuyên một mình rơi lệ.
Năm thứ hai sau khi cưới, Samoyed nhà Cốc Dương sinh nhóc con.
Tận mấy con, anh ta hỏi Thẩm Tinh Lê có muốn nuôi hay không.
Thẩm Tinh Lê do dự.
Ngôn Gia Hứa nhìn ra được, cô động lòng rồi.
Anh nghiêm túc chăm chú phân tích cho cô nghe: “Một khi nuôi thú cưng thì nó chính là người nhà của chúng ta. Bất kỳ động vật nào trên thế giới đều sẽ sinh lão bệnh tử, em nguyện ý tiếp nhận một lần nữa không?”
Thẩm Tinh Lê nói: “Em nguyện ý. Mặc dù ly biệt thống khổ, nhưng sự bầu bạn và hạnh phúc đã từng là thật sự tồn tại. Em yêu nó, thế giới của nó cũng chỉ có em.”
Cho nên bọn họ lại nhận nuôi một chú chó nhỏ màu trắng, con trai, Thẩm Tinh Lê đặt tên là Xá Lị.
Thẩm Tinh Lê dựng một cái ổ nhỏ ở trong phòng có ánh nắng cho nó, có các loại đồ chơi cho chó, bên cạnh là hoa cỏ cô trồng, một phòng như mùa xuân.
Lúc cô ở nhà làm việc, Tiểu Xá Lị liền rúc vào bên chân nữ chủ nhân, liếm láp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]