Chương trước
Chương sau
Ngôn Gia Hứa quay đầu cười hỏi Cao Tử Xuyên: "Anh ta từ khi nào tới làm AI rồi? Trò chơi không kiếm tiền được nữa sao?"

Cao Tử Xuyên: "Cậu còn cười được, tối hôm qua tôi sai người nghe ngóng, hiện tại thế của Dương Khải rất mạnh, thực lực cũng mạnh. Cốt lõi ở Khai Thành, sản phẩm lại hùa theo chúng ta. Trong hội nghị đỉnh cao, hai công ty sẽ không tránh khỏi lấy ra làm so sánh."

Ngôn Gia Hứa nhướng lông mày một cái: "Vậy bây giờ tôi đi về nhận hèn được không?"

Cao Tử Xuyên đập phía sau lưng anh một cái: "Con mẹ nó cậu có thể đứng đắn được không?"

Ngôn Gia Hứa một tay để trong túi, một tay chơi điện thoại, uể oải trả lời: "Chậc chậc." Sau đó cũng không để ý tới những người khác, tự mình đi vào thang máy, Cốc Dương lôi kéo Cao Tử Xuyên hỏi: "Phan Dương này là người thế nào?"

Cao Tử Xuyên: "Nói ra thì rất dài dòng, có chút ngọn nguồn với tổ tông này."

"Con mẹ nó anh đừng dùng văn ngôn, có chuyện nói thẳng."

Cao Tử Xuyên: "Tôi phát hiện sinh viên khoa học kỹ thuật các cậu làm sao vậy? 'Ngọn nguồn' làm sao lại là văn ngôn rồi? Cậu mù chữ à?"

"Là tôi đánh người mà Ngôn thần tài không đau hay là anh quá phiêu?"

"Được thôi được thôi." Cao Tử Xuyên đẩy hành lý, vừa đi vừa nói: "Gia Hứa vào năm thứ hai đại học từng tham gia cuộc thi của công ty game Tín Nghi, lúc ấy tuyển thủ dự thi mạnh có thực lực thì có Phan Dương này..."

*

Ngày đầu tiên của hội nghị đỉnh cao, Ngôn Gia Hứa liền gặp được Tổng giám đốc của Dương Khải, phu nhân Mạnh Huy.

Vóc dáng không cao, là khí chất nữ mạnh mẽ, có điều trong hình thì ôn hòa hơn một chút, không có sắc bén như vậy, làn da cũng không đẹp như vậy. Lúc đầu anh không chú ý, vẫn là Phan Dương trước khi ra trận nhìn thấy anh.

Mấy người của Dương Khải đi tới, xem như chính thức gặp mặt với đoàn đội của Quảng Thị.

Ngôn Gia Hứa này tự cao có tài, vung tiền cực kỳ, thoạt nhìn như vậy hoàn toàn là một phú nhị đại quần là áo lượt.

Phan Dương âu phục giày da, mang theo kính mắt viền vàng, nói giống như cuộc gặp mặt của ba năm trước đây: "Lâu rồi không gặp."

Ngôn Gia Hứa trả lời: "Là rất lâu rồi."

Mạnh Huy cười nói: "Phan tổng, anh gặp bạn cũ, không giới thiệu cho tôi một chút?"

Phan Dương hiện tại là Tổng thanh tra của Khoa học kỹ thuật Dương Khải, nhân vật quan trọng của nghiên cứu phát minh, giới thiệu: "Đây là Ngôn Gia Hứa, cùng trường với tôi, hiện tại là ông chủ của Quảng Thị."

"Vị này là Mạnh Huy Mạnh tổng, Tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Dương Khải."

Ngôn Gia Hứa mí mắt không nhấc, trầm tĩnh một lúc, nghe xưng hô của Phan Dương cũng không phải là không vui, trong lòng Cao Tử Xuyên tự nhủ, Ngôn Gia Hứa và cậu ta có quen thuộc như vậy sao? Gọi ngược lại là nhiệt tình.

Phan Dương sửa lại xưng hô: "Ngôn tổng, Tổng giám đốc của Quảng Thị."

Mạnh Huy đưa tay: "Ngôn tổng tuổi trẻ tài cao, buổi họp báo Quỷ Nhãn của các anh tôi xem rồi, cực kỳ giỏi."

Ngôn Gia Hứa gật đầu mỉm cười: "Dương Khải của cô cũng không kém."

Mấy người hàn huyên vài câu.

Mạnh Huy nói: "Quay về Khai Thành cùng nhau ăn bữa cơm, trao đổi một chút."

Ngôn Gia Hứa: "Nói sau."

Mạnh Huy nắm lấy tay Ngôn Gia Hứa, ba bốn giây cũng chưa buông ra, dường như là đang cẩn thận quan sát anh. Phụ nữ ba mươi mấy tuổi là lúc có sức hấp dẫn nhất, không liên quan gì đến đáng yêu, lòng thiếu nữ, thanh xuân.

Hơn nữa là có tài lại có tiền như vậy, dáng người có lồi có lõm, mặc bộ váy, sít sao bao lấy mông và ngực, hai mắt sạch sẽ.

Có chút ý tứ nghiền ngẫm.

Đợi Ngôn Gia Hứa đi mất, người của Dương Khải cũng ngồi xuống.

Mạnh Huy mới quay đầu nói với Phan Dương: "Người mà anh quen biết đã lâu này có vẻ rất kiêu ngạo?"

Phan Dương: "Không phải là kiêu ngạo. Phú nhị đại này là con nhà giàu, đối với ai cũng như thế."

Mạnh Huy: "Thú vị."

Phan Dương: "Không thú vị thì có thể vứt đi gia nghiệp lớn như vậy ra ngoài lăn lộn?"

"Nói thế nào?"

"Làm bất động sản, Ngôn thị cô biết không?"



"Từng nghe nói. Làm ăn rất lớn. Có cách nói, ngành nghề bất động sản của Khai Thành có lời đồn: Tòa nhà của Ngôn thị, và tòa nhà khác. Mấy năm gần đây ngược lại không có hành động lớn gì, nơi ở mở ra ít đi rồi."

Phan Dương cười một tiếng: "Là nhà cậu ta."

"A."

Hội nghị đỉnh cao 8:30 bắt đầu, đến 12 giờ trưa kết thúc. Xí nghiệp lớn làm AI thay phiên lên sân khấu diễn thuyết, giải thích kỹ thuật giải thích triển vọng, giải thích khát vọng.

Lúc giờ nghỉ giữa trưa vừa đến lại gặp phải ở cổng, Mạnh Huy nở nụ cười xinh đẹp, Ngôn Gia Hứa lui lại một bước, làm ra tư thế xin mời, ánh mắt lại không nhìn cô ta.

Bản thân Mạnh Huy nghĩ cảm thán sự phong độ của Ngôn Gia Hứa, lại thoáng nhìn người phía sau anh, liền không muốn đi nữa.

Người này là Tổng giám đốc Trương Hằng của Khoa học kỹ thuật Tinh Vân. Khoa học kỹ thuật Tinh Vân thành lập hơn mười năm, thực lực mạnh mẽ, thành quả vô số, là người nổi bật trong ngành.

Dương Khải của Mạnh Huy cũng chỉ đang ở giai đoạn cất bước, nếu như giao lưu nhiều với xí nghiệp lớn, được chỉ điểm một hai, đương nhiên là trực tiếp kiếm được rồi, chớ nói chi là tương lai được Khoa học kỹ thuật Tinh Vân đầu tư, hoặc là thu mua.

Giày cao gót ma sát trên mặt đất một cái, Phan Dương đỡ sau lưng cô ta, cho rằng cô ta đứng không vững.

Mạnh Huy vừa định mở miệng hô: "Trương tổng, may mắn gặp được ông." Giọng nói chưa phát ra, chỉ thấy Trương Hằng vỗ vai Ngôn Gia Hứa nói: "Gia Hứa, đến đây lúc nào?" Hoàn toàn là thái độ của trưởng bối đối với vãn bối, mà không phải là ông chủ xí nghiệp cao cao tại thượng.

Tư thế tay đút túi của Ngôn Gia Hứa không hề thay đổi, kéo khóe miệng cười, nghiêng đầu một cái: "Hôm qua."

"Làm sao tới được, cũng không liên lạc với chú." Trương Hằng trách cứ.

Ngôn Gia Hứa: "Đương nhiên là dùng chân để tới, nếu không thì làm sao tới được? Bay sao?"

Trương Hằng: "Tiểu tử cháu, không đứng đắn."

Ngôn Gia Hứa: "..."

Trương Hằng khen anh hai câu, lại hỏi: "Công ty của cháu gần đây tình hình thế nào? Tự mình mở công ty không dễ dàng đâu, lúc trước chú nói với cháu bao nhiêu lần, cháu còn không tin chú. Đã nói, không nghe người lớn nói thì sẽ chịu thiệt trước mắt."

Ngôn Gia Hứa khoác lên bả vai của người đàn ông trung niên, nói: "Hi, nhắc chuyện này làm gì. Đi, đi ăn cơm."

Trương Hằng: "Có điều buổi họp báo đầu năm của các cháu chú xem rồi, Quỷ Nhãn 2.0 cũng không tệ lắm, so với ban đầu thì bản đó tiến bộ quá nhiều rồi."

Ngôn Gia Hứa nhíu mày: "Xong chưa."

...

Mạnh Huy trố mắt một lúc, hỏi: "Hai người bọn họ là quan hệ gì?"

Phan Dương: "Chuyện này tôi cũng không biết rồi."

*

Thẩm Tinh Lê bên này.

Cô biết lời đồn có liên quan đến mình, cùng đám bạn cùng phòng ăn cơm tối xong quay về, nói chuyện điện thoại với Ngôn Gia Hứa, tay trái nắm Thịnh Hạ, sợ mình không thấy đường bị ngã.

Đám bạn cùng phòng để cho cô tiện yêu đương cũng nhọc lòng, mỗi bên một người đỡ lấy cô. Thẩm Tinh Lê buồn cười nói với anh: "Hai con heo này, vì ăn chực cơm của em mà không từ thủ đoạn."

Ngôn Gia Hứa ở bên kia cười, ôn hòa nói: "Đều tính cho anh, quay về trả cho em."

Mặt Thẩm Tinh Lê đỏ lên, hờn dỗi: "Không cần, em lại không nghèo."

Thịnh Hạ và Liêu Hiểu Vân cùng nhau làm tiếng nôn mửa chế nhạo cô.

Ba người đi đến đầu bậc thang, xa xa nghe thấy trong hành lang có tiếng nói, mấy nữ sinh, trong miệng là tên của Thẩm Tinh Lê.

A nói: "Thẩm Tinh Lê lớp các cậu, thoạt nhìn là một cô gái rất khiêm tốn, không nghĩ tới công lực sâu như vậy, tìm bạn trai lái xe Maserati."

B: "Xác định là bạn trai, không phải là kim chủ à?"

C: "Bạn trai không phải học Bách Khoa sát vách sao? Dáng người rất cao, dáng dấp còn rất đẹp trai, tên gì nhỉ, Tần Vi Vũ? Khoa chúng ta có nữ sinh theo đuổi cậu ta, không theo đuổi được, nói cậu ta là người không để mắt đến người khác."

A: "Nữ sinh kia so với Thẩm Tinh Lê thì thế nào?"

C: "Mặt, dáng người chắc chắn tốt hơn Thẩm Tinh Lê, ít nhất là chân dài ngực lớn, ha ha ha."

A hỏi Lâm Thanh mang theo bình nước quay lại: "Cậu ta là bạn cùng phòng của cậu nhỉ. Cậu chắc chắn biết ai là bạn trai của cậu ta."



Lâm Thanh bày ra khuôn mặt tang ma như trước đây: "Tôi nào biết? Mỗi ngày tôi đều treo trên lưng cậu ấy sao?"

Thẩm Tinh Lê đứng tại chỗ, trái tim siết chặt, cô ở ký túc xá từng nói, Ngôn Gia Hứa là bạn trai của cô. Còn Tần Vi Vũ, học kỳ trước cô cũng chỉ gặp mặt cậu ta ba lần mà thôi, mặc dù trường học của hai người ở sát vách nhau.

Hơn nữa có hai lần, cô gặp Tần Vi Vũ, Lâm Thanh đều nhìn thấy.

Nhưng vì sao, cậu ấy vẫn trả lời loại đáp án khiến cho người ta tiếp tục mơ hồ như vậy chứ?

A nói: "Trường học của chúng ta không ít nữ sinh đều được bao nuôi rồi, có điều cậu ta cũng may mắn, kim chủ tìm được trẻ tuổi lại đẹp trai, còn không tiếc tiêu tiền, cậu nhìn một thân trang phục của cậu ta là biết."

"Chậc chậc."

"..."

Liêu Hiểu Vân còn tức giận hơn người trong cuộc, hất Thẩm Tinh Lê lên trên tường, sải bước đi tới, hung ác nói: "Tôi thấy cậu muốn được bao, nhưng mặt quá xấu, tìm không ra người bao cậu, ghen ghét đúng không?"

A nói: "Tôi lại không nói cậu, cậu hăng hái cái gì?"

Liêu Hiểu Vân: "Mắc cười. Tôi thấy cái miệng này của cậu cực kỳ thối, tôi giúp cậu xé nó."

Dứt lời liền ném chuối tiêu cam mua được xuống đất, một tay túm tóc, vung mạnh lên trên tường.

Thịnh Hạ há to mồm "Đậu má" một tiếng, thở dài nói: "Con đàn bà này nhìn không ra lại ác như vậy!"

Thẩm Tinh Lê không để ý tới cô ấy, nhanh chóng chạy tới lôi kéo.

Thịnh Hạ chân dài một bước, hô: "Con gái ngoan cậu tay nhỏ chân nhỏ thì tránh đi một chút, mẹ đánh giúp cậu." Dứt lời, cũng hất cô lên trên tường, liền cùng ba người khô máu.

Túm tóc, nhổ nước miếng, móng tay cào, thứ có thể dùng được đều dùng, Thẩm Tinh Lê bị Thịnh Hạ hất lên khung cửa, phần eo cấn trên chốt cửa, đau đến mức hai mắt đen thui, trên trán tất cả đều là mồ hôi.

Cô cắn răng, tuôn ra câu nói tục đầu tiên trong đời: "Con mẹ nó cậu..." Là muốn giúp tớ hay là muốn tớ ngã chết? Có điều nhìn hai bạn cùng phòng vì mình mà liều mạng đánh nhau, chợt có cảm giác em gái heo và Di Bảo ở bên cạnh mình.

Hai người bạn kia, đã từng bảo vệ mình như vậy.

Mắt không khỏi cay cay. Cảm động không thôi.

Trong hỗn loạn, cô thoáng nhìn Lâm Thanh, ánh mắt hai người đối nhau.

Lâm Thanh vẫn như cũ mặt không biểu tình, thậm chí một chút chột dạ cũng không có.

Bên này đang đánh hăng say, bên kia quản lý ký túc xá liền dẫn người tới.

Cùng mang bảy người đi dạy dỗ.

"Các cô là lớp nào, tôi liên hệ giáo viên của các cô."

"Đừng đừng đừng, dì ơi chúng cháu tự giải quyết." Thẩm Tinh Lê vội vàng ngăn lại.

Phương án giải quyết sau cùng là, mọi người tạ lỗi với nhau, liền kết thúc như vậy.

Ba người ABC bởi vì đuối lý, không nhiều lời. Lúc Liêu Hiểu Vân đi ra, hung hăng giẫm lên chân A, làm cho cô ta đau đến gọi bậy.

Liêu Hiểu Vân: "Ngại quá, bạn học."

A giận: "Lời này cũng không phải là chúng tôi truyền, chỉ nói theo mà thôi. Mấy nhóm bát quái không phải đều đang đồn à?"

Liêu Hiểu Vân trừng mắt, đưa tay liền muốn đánh đối phương: "Cậu còn dám nói?"

A nhanh chóng ngậm miệng.

*

Ba người một thân vết thương quay về ký túc xá, bởi vì có hai người cao lớn che chở, cô cũng chỉ bị túm tóc mấy cái mà thôi.

Thẩm Tinh Lê áy náy lại tự trách, bất chấp lời đồn liên quan tới mình, vội vàng đi ra ngoài giúp bọn họ mua thuốc phun sương Vân Nam, hoa quả, nước khoáng, đồ ăn khuya, lại quét dọn vệ sinh.

Thu dọn thỏa đáng.

Ngồi xổm trước mặt Thịnh Hạ, lúc giúp cô ấy lau vết móng tay, bạn tốt cùng phòng sờ sờ đầu cô: "Cậu quả trứng nhỏ sợ hãi này, một mình cậu sao lại tới đây."

Mũi Thẩm Tinh Lê cay cay: "Đừng nói nữa, các cậu là muốn đau lòng chết tớ à."

"Ôi ôi ôi, con mẹ nó cậu nhẹ thôi. Là muốn hại chết mẹ cậu à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.