Trong mơ cô đã thi đại học xong rồi, nhưng không thi đậu Học viện Mỹ thuật, cô nhất định phải đi học ở thành phố cách ngàn dặm, rưng rưng tạm biệt người thân. Ngôn Gia Hứa ôm cô nói: "Anh chờ em về."
Thẩm Tinh Lê nói: "Được, em về yêu đương với anh."
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa thâm trầm: "Không được nuốt lời, đây là em đồng ý với anh."
"Tạm biệt!"
Sau đó thời gian xoay chuyển một cái, đến bốn năm sau, cô học xong trở về, nhưng lại nghe nói Ngôn Gia Hứa kết hôn rồi, Thẩm Tinh Lê không tin, chạy tới chất vấn anh, kết quả phát hiện ra đối tượng kết hôn của anh là Thiện Vi Vi....
Hai vợ chồng dắt tay nhau đi đến, Thẩm Tinh Lê khóc thương tâm, cũng không dám tới gần, chỉ có thể yên lặng nhìn anh.
Ngôn Gia Hứa giống như xách con mèo nhỏ lên, nói: "Con cút đi, bố không cần con nữa."
Thẩm Tinh Lê căm giận bất bình: "Vì sao lại bảo em đi? Em không đi!"
Ngôn Gia Hứa bỗng nhiên bóp lỗ tai cô, vặn đau cô, dò xét trên dưới cô một cái, nói: "Cô thấp như vậy, nhỏ như vậy, ăn nhiều như vậy, ăn chết tôi rồi, nuôi không nổi, cút đi."
Thẩm Tinh Lê nói: "Vậy em ăn ít một chút."
Ngôn Gia Hứa chưa kịp nói gì đã cảm thấy một luồng ánh sáng, Thiện Vi Vi dùng đèn pin chiếu vào mắt cô, trào phúng như ma quỷ: "Em gái, gọi chị dâu đi..."
Cô gọi cái rắm!
Sau đó Thẩm Tinh Lê tỉnh lại, là bị ánh sáng lọt qua khe màn cửa chiếu gai mắt.
Lỗ tai còn hơi đau, là ở trong mơ bị Ngôn Gia Hứa bóp?
Đồ quỷ sứ! Cũng dám bóp vặn lỗ tai cô! Thẩm Tinh Lê phẫn nộ mắng một tiếng. Cô lần nữa sờ lên lỗ tai mình, phát hiện ra có một miếng thô sáp, được người dán cho một miếng băng keo cá nhân, xé xuống xem, lại là mèo Kitty màu hồng.
Chắc chắn cũng là Ngôn Gia Hứa làm.
Nhưng mà có chút đáng yêu, mặc dù loại con trai chuẩn men khăng khăng cho rằng con gái đều thích Hello Kitty màu hồng, nhưng Thẩm Tinh Lê vẫn quyết định tha thứ cho anh.
Thật sự là ngày nghĩ đến lại có thể mơ mộng như vậy.
Tối hôm qua bị chị gái ngộ nhận là trẻ con, còn nói mình là em gái Ngôn Gia Hứa. Sau khi cô uống say, trong lòng vẫn luôn chống lại, cô mới không muốn làm em gái của ai cả!
Thẩm Tinh Lê trở mình, nhìn miếng băng kéo cá nhân trong lòng bàn tay, trong miệng trề môi thì thầm. Cô quá muốn trưởng thành rồi, muốn đến lúc mười tám tuổi, sau khi thi đại học sẽ có tư cách làm rất nhiều chuyện.
"Mình muốn yêu đương ngọt ngào!" Thẩm Tinh Lê duỗi chân một cái, căm hận nói.
Bỗng nhiên ý thức được cái gì đó không đúng, trời đã sáng rồi?
Sắp bị muộn rồi?
Cô từ trên giường bắn dậy, trời ạ, đã bảy giờ mười phút rồi, giờ truy bài đầu giờ của Cao nhất bắt đầu lúc bảy giờ bốn mươi phút, vẫn còn nửa tiếng.
Bà nội bình thường sáu giờ rưỡi đã ra ngoài mua thức ăn, sẽ thuận tiện nhảy múa ở công viên rồi mới quay về. Bà cụ dậy sớm nhưng sẽ không giày vò Thẩm Tinh Lê dậy sớm.
Thẩm Tinh Lê dậy sớm toàn bộ nhờ vào đồng hồ báo thức, xong rồi xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Ngủ trễ và say rượu hại người rất nặng.
Thẩm Tinh Lê nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay quần áo, thu dọn cặp sách rồi chạy ra ngoài, cái gì cũng không kịp nhớ.
Vừa tới dưới lầu đã thấy Ngôn Gia Hứa dựa vào cửa xe, cúi đều xem điện thoại: "Anh đang chuẩn bị gọi điện cho em, còn không xuống nữa là thật sự bị phạt đứng rồi."
"Hả?"
Ngôn Gia Hứa nói: "Lên xe trước rồi nói." Anh kéo cửa xe ra, đưa một miếng sandwich và một chai sữa bò cho cô.
Đây là muốn đưa cô đi học sao?
Thẩm Tinh Lê có chút phấn chấn, nhưng nhìn thời gian đã bảy giờ hai mươi ba phút rồi, vẫn hoảng sợ. Cô nhát gan, da mặt mỏng, thật sự phải bị cô giáo gọi lại phê bình trước mặt tất cả các bạn học vẫn là rất mất mặt.
Ngôn Gia Hứa cụp mắt: "Không sao, anh lái rất nhanh, phút chốc là có thể đến nơi, không cần lo lắng."
"Sẽ kẹt xe chứ?" Thẩm Tinh Lê hỏi.
"Đủ thời gian." Anh cong môi cười một tiếng, miễn cưỡng trả lời, giống như đã tính trước như trước đây.
Thẩm Tinh Lê mở chai sữa bò ra, ngửa đầu uống một ngụm, nói với anh tối hôm qua nằm mơ nhưng không nói nội dung cụ thể. Dù sao thì cái người vô cùng hung ác kia mới có thể nói ra giấc mơ xấu hổ như vậy. Cô chỉ nói: "Tối hôm qua em uống say, đầu rất đau."
Thật ra chỉ là nửa lon mà thôi, tửu lượng của cô thật sự là quá kém rồi.
Ngón tay Ngôn Gia Hứa đặt trên vô lăng, chuyên tâm lái xe, rảnh rỗi liếc nhìn cô một cái, trên môi cô dính một lớp sữa rất mỏng, một vòng, giống như râu trắng của ông già Noel. Chính cô cũng không phát hiện ra.
Bỗng nhiên, ngón tay của anh tự nhiên mà đưa đến, muốn giúp cô lau đi một chút sữa đọng kia, chỉ là vừa chạm tới hơi thở ẩm ướt ấm áp của cô, dừng lại một chút, rụt về lại: "Lau đi."
Thẩm Tinh Lê lập tức kịp phản ứng lại, lật tấm gương xuống nhìn: "..."
Người đang lúc tỉnh táo, ít nhiều có chút xấu hổ, trong đầu sẽ tuôn ra một vài thứ lung tung. Bởi vì hai người như vậy không khỏi quá thân mật rồi.
Cô qua quýt lau một lần, cất sữa bò và sandwich, chuẩn bị mang tới trường ăn.
Thẩm Tinh Lê nhớ tối hôm qua anh nói muốn dẫn mình đi Lâm Thị, không xác định là thật hay là mơ, lại hỏi lại một lần: "Trong ấn tượng của em, anh nói muốn dẫn em đi Lâm Thị chơi đấy."
Ngôn Gia Hứa liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: "Em ngược lại nhớ rõ loại chuyện này."
Ừm, đó chính là thật.
"..." Thẩm Tinh Lê nhấn huyệt thái dương đau nhức, có loại cảm giác xấu hổ bị vạch trần, chẳng lẽ người này không thể cho cô một chút mặt mũi sao? Thế là ấp úng giải thích: "Khả năng ghi nhớ quá tốt, cũng không thể trách em được."
Anh không đùa với Thẩm Tinh Lê nữa, một lúc sau, nhàn nhạt giải thích: "Đúng vậy. Chờ em thi xong. Gần một tháng nữa."
Người nào đó rất vui vẻ, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn luôn có sự hoảng hốt bị học tập chi phối. Chủ yếu là người bên cạnh cô đều ép buộc cô, bị so sánh các loại, thật ra Thẩm Tinh Lê rất bất mãn, nhưng lại không có cách nào. Cô đành phải nhằm mục đích đảm bảo, hỏi anh: "Là thi xong được đi hay là thi tốt mới có thể đi."
Ngôn Gia Hứa không biết Thẩm Tinh Lê còn có loại lo lắng này, anh nói: "Thi xong rồi liền dẫn em đi." Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Thẩm Tinh Lê rốt cuộc yên lòng, vỗ vỗ ngực nhỏ run rẩy của mình, trầm thấp thở dài một tiếng.
Ngôn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ, có chút bộ dáng đắc chí, thật sự là đáng yêu.
Cũng là cho người ta thương yêu.
Thật muốn xoa đầu cô.
Xe rẽ vào đường Thanh Niên, cũng chính là trường học gần ngay trước mắt rồi, anh thả chậm tốc độ xe, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, nói: "Lừa em đó. Đương nhiên là thi tốt rồi dẫn em ra ngoài chơi, thi không tốt còn muốn ra ngoài sao? Chỉ có đánh no đòn một trận."
Thẩm Tinh Lê: "..." cô nắm chặt nắm đấm, uổng công cô còn nghĩ anh thật đúng là người tốt, vừa rồi năm trăm chữ phát biểu cảm ơn đã soạn tốt trong đầu rồi, lần này có thể không cần nữa.
"Biết rồi." Cô nhỏ giọng nói, trong giọng nói mang theo một loại quật cường phẫn hận nào đó...: "Em có vẻ rất đáng đánh sao? Anh còn muốn đánh em. Em cho anh biết, chuyện này không được."
"Ừm." Ngôn Gia Hứa miễn cưỡng trả lời.
Thẩm Tinh Lê giận: "Tối hôm qua em cũng bị đánh thay anh rồi, anh cũng không biết cảm ơn một chút sao? Anh nhìn lỗ tai này của em xem, bây giờ còn đỏ lên đấy, anh nói xem lỡ như bị nhiễm thì làm sao bây giờ? Lây nhiễm vi khuẩn thì còn nhẹ, nếu như là một chút virus, em nhẹ thì phải cắt mất lỗ tai, nặng thì bị điên hoặc là lo nghĩ, anh nói xem có đáng thương không?"
Cô còn có thể soạn ra được lời nói nhảm gì nữa?
"Em là Van Gogh à?"
*Vincent Willem van Gogh là một danh hoạ Hà Lan thuộc trường phái hậu ấn tượng. Phần lớn các tác phẩm nổi tiếng nhất của Van Gogh được sáng tác vào hai năm cuối đời, thời gian ông lâm vào khủng hoảng tinh thần tới mức tự cắt bên tai trái vì tình bạn tan vỡ với họa sĩ Paul Gauguin. Sau đó Van Gogh liên tục phải chịu đựng các cơn suy nhược thần kinh và cuối cùng ông đã tự kết liễu đời mình. Ngày 27 tháng 7, trên một cánh đồng hoa hướng dương, ông tự bắn vào ngực bằng một khẩu súng lục. Ông mất 2 ngày sau đó vì vết thương quá nặng.
Ngôn Gia Hứa ngước mắt nhìn phía xa, đáy lòng có chút muốn cười, đôi mắt màu đậm phủ một tầng ánh sáng ấm áp, dịu dàng lại sáng tỏ, anh nói: "Van Gogh có đáng thương hay không thì anh không biết, nhưng em còn nói thêm gì nữa, phạt đứng bên ngoài lớp học bốn mươi phút thì khá là đáng thương."
Thẩm Tinh Lê "Woa" lên một tiếng, nhảy xuống xe như con chuột chũi.
Ngôn Gia Hứa lười biếng dựa vào ghế, rốt cuộc không thể nhịn được cười.
.....
Thẩm Tinh Lê xông vào lớp học, mọi người đã đang học bài rồi, hôm nay đọc sách buổi sáng là ngữ văn. Cô giáo ngữ văn tên là Thường Thúy Hoa, tuổi nghề rất lâu, dẫn dắt mười mấy khóa học sinh rồi. Sóng to gió lớn nhìn quen rồi nên sẽ không giống với giáo viên trẻ tuổi, bức bách học sinh làm bài tập các loại, nghiền ép thời gian nghỉ ngơi các loại.
Cô giáo quản lý tương đối dễ, nhẹ như mây gió. Vừa mới sáng sớm đã đeo kính mắt ngồi trên bục giảng đọc <t ni="" san="" thanh=""> rồi. (Báo Tập san thanh niên 青年文摘 là báo do Đoàn Thanh niên cộng sản Trung Quốc phối hợp với NXB Trẻ của Trung Quốc ấn hành, là tờ báo dành cho thanh niên có lượng tiêu thụ lớn nhất tại Trung Quốc.)</t>ập>
Quyển tập san học sinh này là tịch thu từ chỗ ngồi của bạn học nào đó, Thẩm Tinh Lê cảm thấy rất quen, nhưng cũng không nghi ngờ chính mình, xoay người đi vào từ cửa sau.
Hạ Thành Hàm vẫn đang làm đề toán của cậu ta, bất kể là giờ học nào. Giống như thứ gì cũng không sánh bằng toán của cậu ta vậy.
Thẩm Tinh Lê lười nhìn người khác, bỏ cặp sách vào trong hộc bàn, bắt đầu truy bài buổi sáng. Chỉ là bụng khá đói, cách một lúc lại nhìn miếng sandwich ngon miệng kia, trứng lòng đào đều muốn chảy ra rồi. Tất cả mọi người đang đọc sách, cô lại không tiện ăn...
Cứ như vậy mà đau khổ hơn nửa tiếng.
Lăng Kỳ Hàm phía trước đang cùng bạn cùng bàn thảo luận phim mới ra ngày hôm qua, bạn cùng bạn của cô ta là một nam sinh mang kính cận thật dày, vóc dáng cũng rất nhỏ. Thẩm Tinh Lê không có ấn tượng gì với cậu ta, cũng không nói được mấy câu, nhưng một điều duy nhất mà cô biết, xếp hạng trong lớp của nam sinh này không ở hai mươi vị trí đầu.
Là nghe được từ trong miệng Hạ Thành Hàm. Tuần trước sau khi học xong, bạn học này thảo luận với Hạ Thành Hàm về một vấn đề vật lý, cậu bạn học đeo kính giữ vững ý kiến của mình, Hạ Thành Hàm cũng quyết không nhượng bộ, thảo luận vấn đề học tập giống như cãi nhau, Hạ Thành Hàm rất không khách khí nói: "Chờ cậu thi được hai mươi vị trí đầu của lớp rồi lại tranh luận với tôi."
Nam sinh mặt đỏ bừng.
Thẩm Tinh Lê đành phải vờ như không nghe thấy, vùi đầu làm việc.
Hiện tại Lăng Kỷ Hàm có chút phàn nàn nói với cậu ta: "Rốt cuộc cậu có từng xem bộ phim này không, nói vớ vẩn như thế."
Bạn học nam tranh chấp đến mức cổ hơi đỏ lên, thấp giọng giải thích: "Thường ngày giải trí tớ hay xem tiểu thuyết trên internet tương đối nhiều, cậu có xem không? Một vài bộ thăng cấp, tu tiên."
Lăng Kỷ Hàm khoát khoát tay: "Tôi mới không xem đâu, đọc chữ là buồn ngủ."
....
Thế là một đoạn tranh luận này kết thúc.
Thẩm Tinh Lê vẫn chưa học thuộc một thể văn ngôn, có một vài đoạn quá khó đọc, cô viết mấy câu đó ra vở. Bỗng nhiên Hạ Thành Hàm mở miệng: "’Tập san thanh niên’ của cậu bị Thường Thúy Hoa lấy đi rồi."
Những học sinh này, luôn luôn không ngoan ngoãn gọi thầy cô, nhất định phải gọi tên, cho dù cô giáo đó là một người sắp sáu mươi tuổi rồi.
Thẩm Tinh Lê kinh ngạc, bắt đầu hồi tưởng chính mình xem có phải trước khi đi không cất vào nên mới bị cô giáo nhìn thấy hay không? Nhưng quyển tập san này là của Lưu Châu Châu, nếu như cô ấy biết bị cô giáo tịch thu rồi, nhất định có thể lải nhải với cô thời gian rất dài, em gái heo này chính là lắm mồm, không tha người ta chút nào.
Thẩm Tinh Lê thở dài một hơi, cô tuyệt đối không dám đi đòi cô giáo, dù cho thành tích ngữ văn của cô vẫn được, cô giáo Thường cũng rất thích cô gái nhỏ này.
Hạ Thành Hàm thông báo tin dữ này xong, tiếp tục càn quét đề bài.
Thẩm Tinh Lê vụng trộm cúi đầu dưới hộc bàn, cắn một miếng sandwich.
Khóe mắt Hạ Thành Hàm liếc nhìn Thẩm Tinh Lê, phát hiện người bạn nhỏ ngồi cùng bàn này ----- dù trời có sập xuống cô cũng muốn ăn.
Đây cũng là một loại cảnh giới.
Mặc dù bị mất một quyển tập san cũng không tính là chuyện gì quá lớn, nhưng vừa rồi không phải Thẩm Tinh Lê còn rất buồn rầu sao?
Thế là cậu ta đẩy một tờ bài thi trên bàn về phía cô, chỉ chỉ đề bài cuối cùng: "Cậu có thể giải ra không?"
Thẩm Tinh Lê kỳ quái nhìn cậu ta một cái: "Bây giờ là giờ ngữ văn."
"Không phải cậu cũng ăn vụng bữa sáng sao?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô nuốt đồ ăn trong miệng, Hạ Thành Hàm nói: "Cậu giải được đề này, tôi giúp cậu trộm tập san về."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Ngay cả cậu bạn đeo kính phía trước cũng không dám tin tưởng, chữ "trộm" này phát ra từ miệng Hạ học bá.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy làm thêm một đề cũng chẳng có gì ghê gớm.
Cô nhấc bút lên, vẽ hình trên giấy nháp, phát hiện ra đề này rất khó, cạm bẫy rất nhiều, nói trắng ra là sẽ có mấy loại mạch suy nghĩ giải đề, Hạ Thành Hàm chắc chắn cũng phát hiện ra vấn đề này mới tìm cô cùng giải đề.
Thẩm Tinh Lê ngoài mặt không giao lưu với người bạn cùng bàn này, nhưng thời gian dài như vậy, nhìn cũng nhìn đủ rồi, cậu ta là tính cách gì.
Đi học rất tốn sức, không chỉ phải ứng phó việc học mà còn phải ứng phó bạn cùng bàn kỳ quái.
Nhưng toán là thứ Thẩm Tinh Lê không sợ nhất, cô cũng biết điểm tốt này, thế là soạt soạt viết một mạch suy nghĩ giải đề, sau đó cắm đầu viết.
Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Thẩm Tinh Lê vừa vặn nói cho Hạ Thành Hàm biết đáp án, x lấy giá trị [8; dương vô cùng].
Hạ Thành Hàm hơi sửng sốt, hỏi: "Sao cậu giải được?"
Thẩm Tinh Lê trực tiếp hỏi: "Có đúng không?"
Hạ Thành Hàm trực tiếp cầm quá trình giải đề của cô lên, Thẩm Tinh Lê không tiếp tục nhìn nữa. Cho nên câu trả lời chính xác chắc chắn chính là cái này, nếu như cô làm sai, Hạ Thành Hàm sẽ không nghiêm túc biện luận ngược mạch suy nghĩ giải đề của cô như vậy.
Bạn học đeo kính Cố Hiểu Phong quay tới, ánh mắt khâm phục nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Lê, hỏi Hạ Thành Hàm: "Tôi có thể xem được không?"
Hạ Thành Hàm không đoái hoài đến cậu ta.
Thẩm Tinh Lê không nhịn được nhắc nhở: "Cậu nói rồi, phải giúp tôi trộm tập san về."
Hạ Thành Hàm nhìn cô một cái, vẫn không nói gì như cũ.
Hết giờ, các bạn học ầm ầm đứng lên, hoạt động gân cốt các loại, đi lấy nước, ăn sáng, chuẩn bị sách giáo khoa tiết tiếp theo và làm việc. Cô giáo ngữ văn Thường Thúy Hoa đi đến trước bàn Thẩm Tinh Lê, đặt tập san xuống, nói khẽ: "Trả lại cho em, vừa rồi cô lấy nhìn một cái."
"A?" Thẩm Tinh Lê kinh ngạc đến ngây người, cô giáo cười cười, không nhiều lời, chỉ nói: "Gần đây mấy tập san thanh niên không có văn chương tốt gì, nếu em muốn bổ trợ lý luận và văn viết, có thể dựa theo danh sách cô đưa, tới thư viện tìm."
"Vâng, em biết rồi." Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn đáp lời.
Thường Thúy Hoa lại nhìn Hạ Thành Hàm, cậu ta chuyên chú nhìn quá trình giải đề của Thẩm Tinh Lê, không ngẩng đầu. Thường Thúy Hoa lập tức nhìn ra cả tiết Hạ Thành Hàm đều đang làm toán của cậu ta.
Đây là điểm khiến cô giáo ngữ văn tức giận nhất, mặc dù thi đại học môn ngữ văn không dùng để phân khoa nhưng cũng không đến nỗi thiên vị như thế chứ? Rất nhiều học sinh giỏi đều không coi trọng ngữ văn.
Thường Thúy Hoa dạy dỗ hai câu, sau đó rời đi.
Thẩm Tinh Lê tiếp tục ăn sandwich, giọng điệu không nặng không nhẹ hỏi Hạ Thành Hàm: "Tại sao cậu muốn lừa tôi làm bài của cậu?"
Hạ Thành Hàm không trả lời.
Thẩm Tinh Lê cũng không quan tâm cậu ta, thật sự là bạn cùng bàn kỳ quái. Ngược lại là Cố Hiểu Phong quay tới, lặng lẽ dùng khẩu hình nói cho Thẩm Tinh Lê: đây là đề toán Olympic của bọn họ, hai mươi mấy học sinh chỉ có năm người làm được, trong đó có Hạ Thành Hàm, học sinh cao trung duy nhất.
Thẩm Tinh Lê bày tỏ đã hiểu, hóa ra là muốn khoe khoang một chút thành tích Olympic toán của mình, mũi cô nhẹ nhàng thở ra, là bày tỏ cạn lời.
Cố Hiểu Phong hỏi Thẩm Tinh Lê: "Cậu giỏi toán quá, có hứng thú tham gia lớp gì không?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không có."
"Thật là lợi hại, thật ra cậu có thể tham gia thi Olympic toán, thi đại học có thể được cộng điểm."
Điều này đương nhiên Thẩm Tinh Lê biết, chỉ là cô thật sự không phải thiên tài, không phải đề nào cũng làm ra được. Tinh lực của cô có hạn, nếu tham gia thi đấu cả nước, cao thủ nhiều như mây, cô không chắc chắn có thể chiếm ưu thế. Vả lại cô không có ý phát triển khoa học tự nhiên.
Đương nhiên, Thẩm Tinh Lê cũng không nói những điều này cho bọn họ biết. Nếu như Hạ Thành Hàm coi cô là quân địch thì theo ý cậu ta đi, Thẩm Tinh Lê mới không care.
Cô ăn hết miếng sandwich cuối cùng, nhàn nhạt nói: "Không hứng thú."
Cố Hiểu Phong trừng to mắt, giơ ngón tay cái ra: "Trâu bò, học bá."
Ba chữ "không hứng thú" được Hạ Thành Hàm xem như một loại khiêu khích, cậu ta rốt cuộc giương mắt lên. Cậu ta có cảm giác nguy hiểm, sở dĩ cậu ta lấy được điểm đề này là bởi vì cậu ta đã sớm xem được đề tương tự.
*
Chạng vạng tối Ngôn Gia Hứa đi ra từ phòng thí nghiệm, mang theo laptop vạn năm không rời tay của anh, tối nay phải tăng ca không có thời gian về tiểu khu Long Hoa. Anh lấy điện thoại ra đặt thức ăn ngoài. Một chiếc xe con màu đen dừng trước mắt anh, xe xa hoa, biển số xe không quá phổ biến.
Ngôn Thận ngồi hàng sau, giày da Âu phục, nhắm mắt dưỡng thần.
Tài xế quay cửa sổ xe xuống, lễ phép nói với Ngôn Gia Hứa: "Gia Hứa, hôm nay Ngôn tổng đặc biệt đến chờ cậu."
Ngôn Gia Hứa nhét điện thoại vào túi quần, trong sân trường yên tĩnh, chỉ có một chiếc ô tô của anh, không ít bạn học ghé mắt vây xem. Không phải là không thể lái vào đây, là xe sang trọng quá chói mắt.
Anh cong khóe môi, chậm rãi mở miệng trào phúng: "Ông ấy là muốn khoe khoang mình có tiền? Mấy bước đường cũng không chịu đi bộ?"
Lúc này Ngôn Thận mới mở mắt ra, mắt đầy tia máu, chắc là tối hôm qua ồn ào rất dữ với Hạ Manh, ngủ không ngon.
Nhưng đúng là dáng vẻ như vậy, đều là vợ chồng cãi nhau đầu giường cãi cuối giường hòa, quay về đánh một trận, hôm nay Hạ Manh quả thật không làm ầm ĩ nữa, tâm tình Ngôn Thận cũng nhẹ nhàng một chút.
"Nếu bố đã mua được thì cần gì phải khoe khoang?" Ông ta lạnh nhạt mở miệng, thấy đầu lông mày Ngôn Gia Hứa nhăn lại, vốn không để ông ta vào mắt. Rốt cuộc là Ngôn Thận muốn giảng hòa, thế là hòa hoãn lại, buông thả dáng vẻ: "Bố không có làm chuyện thương thiên hại lý với con, con châm chọc khiêu khích bố làm gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]