Chương trước
Chương sau
Bạch Tuyết Ninh đang nghĩ cách xem nên xử lý như thế nào thì đằng sau truyền đến tiếng ô tô, cô nghĩ có lẽ người của anh đến rồi nên quyết định đỡ anh ta dậy.

"Lão đại, không sao chứ?" Thập Tam nhảy xuống xe chạy đến bên cạnh Nam Cung Tuyển. Thấy trên người anh toàn máu là máu thì sửng sốt gọi người tới:" Không được bỏ sót kẻ nào"

" Vâng" Đám người đồng thanh đáp lại

Bạch Tuyết Ninh đứng xem mọi chuyện nhướn mày không nói gì. Sau khi băng bó vế thương cho Nam Cung Tuyền thì Thập Tam mới để ý có một cô gái bên cạnh, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới: Mẹ kiếp, thiên sứ từ đâu ra vậy?

Bạch Tuyết Ninh mỉm cười dịu dàng giữa cảnh máu tanh của đám người đang đánh phía trước:" Xin chào, tôi chỉ đi ngang qua không ngờ lại thấy anh ấy bị thương, nếu không có việc gì thì tôi đi trước. Tạm biệt!"

Nam Cung Tuyển nãy giờ im lặng đột nhiên kéo tay cô lại. Cô sửng sốt mở to đôi mắt trong trẻo, đáng yêu như con mèo khiến người ta chỉ muốn lại xoa đầu:" Anh cần gì sao?"

"Nam Cung Tuyển, tên tôi." Nam Cung Tuyển định thần lại

"A, xin chào, tôi tên Bạch Tuyết Ninh, rất vui được quen anh"

"Ừm, cô muốn đi đâu?"

" Tôi đang ở khách sạn gần đây, tôi đến đây để du lịch, tôi vừa đi chơi về muốn đi dạo một lát nhưng không ngờ lại gặp được anh" Bạch Tuyết Ninh vẫn mỉm cười dịu dàng

" Vậy để tôi đưa cô về."

" Không cần phiền phức như vậy, khách sạn cũng gần đây"

Không để ý câu nói của cô, Nam Cung Tuyển xoay người đi lên xe. Cô thấy vậy cũng không khỏi khâm phục, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đi lại như bình thường được, như người bị thương không phải là anh ta vậy. Không thấy đau sao?



Xe chạy đến trước cổng khách sạn thù dừng lại, cô xoay người mở cửa xuống xe:" Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt!"

Nam Cung Tuyển cũng gật đầu đáp lại, thấycô đi vào khách sạn thì ra hiệu cho Thập Tam lái xe đi.

"Lão đại, người có hứng thú với thiên sứ vừa rồi sao!" Thấy lão đại nhà mình nhìn cô gái nhà người đi khuất mới rời mắt liền không nhịn được mà hỏi.

" Về bảo Thập Nhất điều tra" Nam Cung Tuyển nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt trả lời

" A, vâng" Thiên sứ như vậy mà lão đại còn nghi ngờ gì sao? Nhưng anh không dám cãi lại nên chỉ đành tuân theo mệnh lệnh

Về đến khách sạn, Bạch Tuyết Ninh mệt mỏi đi tắm rồi lên giường nằm. Tiểu Lục thấy ký chủ như vậy không nhịn được mà hỏi:

" Ký chủ, sao nãy người không lợi dụng giết anh ta?"

" Ngươi nghĩ anh ta đơn giản sao? Tinh thần lực của tôi không thể tìm thấy vị trí của anh ta." Bạch Tuyết Ninh không mở mắt mà chỉ nhàn nhạt trả lời

"SAOO?" Tiểu Lục không nhịn được hét to. Ký chủ của nó có tinh thần lực cấp 5S mà không phát hiện ra anh ta sao? Cái quỷ gì vậy?

Bạch Tyết Ninh buồn bực gãi tai:" Ừm, tinh thần lực của ta tuy yếu hơn trước nhưng không đến mức không phát hiện được người bình thường. Nếu không phải giác quan nhạy bén có lẽ cũng khó phát hiện ra hắn."

" Không lẽ trên người hắn có năng lượng nào sao?" Hệ thống không nhịn được hỏi

Bạch Tuyết Ninh lắc đầu:" Không biết, phải ngủ đã mới suy nghĩ được." Buồn ngủ quá, biết vậy không đi nữa.

Tiểu lục:"..." Không phài người ngủ cả ngày rồi sao? Nó cũng quên không hỏi vì sao ký chủ của nó biết Nam Cung Tuyển bị thương ở đó. Thôi vậy, lúc nào ký chủ tỉnh thì hỏi, nó cũng nên đi ngủ thôi! Hehe...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.