Buổi sáng, bác sĩ gia đình tới nhà đo huyết áp cho bà nội Ngôn, vẫn hơi cao. Bà Ngôn nói: "Gần đây thường choáng váng buồn nôn."
Bác sĩ gia đình thu máy đo lại, lễ phép nói: "Cũng bởi vì bà không uống thuốc đúng giờ, cũng không nghỉ ngơi đúng giờ." Ông liếc mắt nhìn bài tú lơ khơ và mạt chược trong phòng khách, cười nói: "Bà không có việc gì thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng mãi đánh bài."
Bà Ngôn "Ừ ừ" trả lời: "Hiểu rồi."
"Đừng chỉ nói miệng, nói được phải làm được. Bà nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau tôi lại tới." Lúc bác sĩ rời đi còn không quên dặn dò: "Nhất định phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nhớ uống, không được lười biếng."
"Biết rồi." Bà cụ xấu hổ cúi đầu.
Sau đó bà thực sự không dễ chịu, bà nội Thẩm không thể làm gì khác hơn là dẫn Thẩm Linh Kiều cùng tới Ngôn gia, giúp đỡ nấu cơm cho tụi nhỏ, cũng có thể trò chuyện với bà Ngôn, tuy rằng tạm thời không thể chơi mạt chược.
Bà cụ Ngôn buồn khổ nói: "Chơi cái gì, thiếu mất ba cái, tôi đều để đồ chơi của Gia Hứa ở trong rương, không biết bị nó ném đi đâu rồi." Bà cụ đã tìm một tuần rồi vẫn tìm không ra, chuẩn bị ném bộ cũ đi rồi mua bộ mới.
Thẩm Linh Kiều vẫn kiêu ngạo như cũ, bà cụ Ngôn bảo cô lên lầu chơi với hai đứa trẻ kia, cô cũng kinh thường, ngoài miệng lẩm bẩm: "Cháu mới không thèm chơi với con ngốc Thẩm Tinh Lê kia." Nó quả thật là ngốc chết.
Bà cụ Ngôn nhìn vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-sung-an-no-chua/1515298/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.